'Anh ... anh đói thì ăn đi, nói tôi làm gì, tôi cũng không phải thức ăn' Hoan Hoan xù lông
Em không phải thức ăn, nhưng em rất ngon miệng
Lãnh Phong nghĩ trong lòng, nếu hắn nói ra câu này thì cô sẽ có biểu cảm như thế nào
Lúng túng sừng sộ hay là sẽ sợ hãi mà chạy mất?
Thật muốn thấy dáng vẻ đó a~
Lưu manh!!!
Nhìn hắn ăn đến ngon miệng cô tức giận không nói nên lời, tức đến no căng bụng làm gì còn hứng thú mà ăn?
Xông đến trèo lên giường bọc chăn kín người, cô không thèm để ý đến hắn nữa
Dù bây giờ có đuổi mắng thì tên này cũng sẽ không làm theo ý cô
Vậy thì cần thì tốn công phí sức
Để hắn ngồi ở đó đến khi không còn sức lực, cả người khô héo, ốm tong teo đi
Thấy cô trùm kín như con nhộng, hắn trộm cười
'Em không định ăn sao?'
Không trả lời, không nghe thấy, cứ để hắn tự lẩm nhậm 1 mình đi
Miệng là của tôi, tôi thích không nói đó!!!
Hứ
Lãnh Phong biết cô vẫn còn tức giận, ăn xong hắn liền đi ra ngoài
Nếu có thời gian hắn sẽ mặt dày mà chui vào chăn ôm cô để ngủ
Nhưng vài tháng gần đây công việc thật sự rất nhiều. Thời gian còn dài, không gấp
Hoan Hoan nghe thấy tiếng đóng cửa, đợi thêm 1 lúc liền mở chăn chui ra ngoài
Tô mì trên bàn vẫn còn nghi ngút khói, thơm quá
Sau khi xử lí xong, cô đắp chăn mà ngủ
Không còn gì hạnh phúc hơn được ăn no
Cái giường này cũng quá êm ái rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-hoan-ai-cach-yeu-cua-chu-tich-phong/1778337/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.