“Cô có thể về được rồi.” Phó Lệ minh lạnh nhạt nói.
Dung Tĩnh đối mặt với anh, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: “Anh đừng hiểu lầm, tôi đến thăm chú Phó, chỉ là lễ phép với người lớn thôi. Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng không phải người không có lòng tự trọng.”
Phó Lệ Minh: “Ông ấy ngủ rồi.”
Dung Tĩnh không thể duy trì nụ cười trên mặt: “Anh như vậy thật sự có người yêu được sao? Anh và Cố Du có thể hạnh phúc được bao lâu đây?”
Lạnh lùng vô tình, nói chuyện trực tiếp không nể mặt, trong tình yêu, nhất định sẽ khiến cho đối phương không chịu nổi.
Phó Lệ Minh nheo mắt, đương nhiên là không vui. Chuyện của anh không cần người khác chỉ dạy: “Không cần cô quan tâm.”
Không khí rất căng, đúng lúc này cửa mở ra, quản gia Chu đã trở lại.
Phó Lệ Minh: “Chú Chu, chú tiễn Dung tiểu thư về đi.”
Chú Chu đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của bọn họ, bởi vậy không nhiều lời, đưa Dung Tĩnh ra ngoài.
Vài phút sau chú Chu quay trở lại, Phó Lệ Minh nhìn thoáng qua thời gian, lại nhìn Phó Khai Nguyên đang ngủ say, nói: “Cháu phải về đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cháu.”
Phó Khai Nguyên không có gì trở ngại nữa, vừa rồi được tiêm một mũi an thần, ít nhất sẽ ngủ được mấy tiếng.
Chú Chu: “Tôi biết rồi, thiếu gia, buổi tối cậu đừng lái xe nhanh quá.”
Tuy rằng mối quan hệ giữa hai cha con Phó Lệ Minh và Phó Khai Nguyên không tốt, nhưng anh vẫn một mực lễ phép và kính trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-du/1182167/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.