18.
Đến trước cửa nhà tôi, chần chừ không dám bước vào.
La tổng lên trước, trực tiếp gõ cửa, một lát sau, ba tôi ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy tôi liền biến sắc: “Mày còn mặt mũi quay lại sao?”
Đáng tiếc ông ta vẫn chưa kịp động thủ, liền bị Tống tổng giám ở phía sau tôi nắm lấy cổ tay.
“Vị tiên sinh này, có chuyện từ từ nói.”
“Anh là ai?”
Mười phút sau, mẹ tôi cũng từ phòng ngủ bước ra, trong lòng ôm đứa bé.
Ánh dèn mờ tối, ngồi xung quay là những người lớn với những suy nghĩ khác nhau, ba tôi liếc nhìn tờ giám định, trực tiếp rút ra kết luận: “Trình Lạc không phải con của tôi?”
Một khắc sau liền giận dữ hét lên với mẹ tôi: “Cô ở bên ngoài tạo ra nó sao?”
“Không phải. Ài, tiên sinh người bình tĩnh!”
Tống tổng giám thấy vậy, lập tức chen vào giữa hai người: “Có khả năng là năm đó là sai sót của bệnh viện, đem hai đứa bé ôm nhầm rồi.”
Ba tôi lúc này mới yên tĩnh, một đôi mắt đục ngầu quét tới: “Vậy ý của các người là?”
“Tôi muốn đưa Trình Lạc về La gia.” La tổng hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, dù giọng nói rất nhẹ, nhưng không hiểu sao khí thế rất mạnh mẽ.
“Nó rất ưu tú, cho dù học tập trong hoàng cảnh như này.....”
Nói rồi, ông ấy cố ý liếc mắt nhìn quanh bốn phía, như ám chỉ về phần nào đó: “Vẫn có thể duy trì thành tích thuộc thứ hạng 100 của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-so-menh/2808640/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.