19.
La tổng dắt tôi trở về nhà.
Tống tổng giám bởi vì ngoại lệ mà tăng ca thêm một giờ đồng hồ, lái xe đi vào trung tâm thành phố mua một vài bộ quần áo phù hợp với tôi.
Ba tôi ông ấy chân trước vừa đưa đồ mới lên lầu, chân sau liền đem tất cả áo khoác nilon của tôi ném vào thùng rác, mà tôi ngồi trên chiếc giường lớn êm ái nhìn quanh bốn phía, đầy tò mò: “La......ba. Đây là phòng của La Ngọc Đình sao?”
“Không phải, là phòng của mẹ con.”
“Vậy La Ngọc Đình thì sao?”
Người đàn ông trung niên trước mặt hoàn toàn không có dáng vẻ của một ông lớn, ông ấy một bên cầm quần áo mới mua ướm thử lên người tôi, một bên nói liên tục: “ Nó với anh nó y như nhau, cả hai đều không dạy nổi. Hết cách, ta chỉ đành mua cho hai đứa chúng nó căn nhà sát trường.....”
Quá ghê gớm rồi! Vì đi học, trực tiếp mua nhà gần trường?
Không đúng! đây không phải là trọng điểm!
Tôi bây giờ mới phản ứng kịp: “Nói như vậy, ở trên con còn có một anh trai sao?”
“ Đúng vậy, là anh trai ruột của con, lớn hơn con 1 tuổi.”
La tổng cười nói: “Chẳng qua thành tích không tốt, từ nhỏ đã sợ học hành, kém xa so với con!”
“Ồ!”
Tôi gật đầu, xem như đã biết.
Nhìn thấy tôi đối với vấn đề này không mấy hứng thú, La tổng mở ngăn kéo bàn trang điểm ra, từ trong đó lấy ra một khung ảnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-so-menh/2808638/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.