Nhiệm Dương cùng Niệm An và bé con Tiểu Nhiễm vào trong xe. Cả 3 người cùng nhau đi đến một nơi.
Ngồi bên trong, Niệm An ôm chặt bé con. Cô hôn lên đôi má phúng phính dễ thương. Bé con cười khúc khích.
Bên ngoài, ánh mặt trời dần dần buông xuống.
Bầu trời chuyển màu hồng cam hệt như viên kẹo năm đó chị cô tặng cô vậy...
"Anh Nhi, chị có cái này cho em..."
Ở trong sân, Niệm An đang ngồi trong sân ôm di ảnh của mẹ. Mẹ cô chỉ vừa mới đi, vậy mà ba cô dẫn thêm một người phụ nữ khác về.
Cô gái nhỏ năm nào khóc ré lên:
"Chị... Có phải mẹ đi rất lâu mới về không?"
Hạc Anh Đào gật đầu. Cổ họng nghẹn cứng khó khăn bật thành tiếng:
"Có lẽ mẹ đã đến thiên đường... Không về nữa..."
"Chị... Em nhớ mẹ!"
Niệm An quay người lại ôm Anh Đào. Tay cô vẫn cầm chặt tấm di ảnh. Bây giờ cô không thể ôm mẹ được nữa rồi...
"Ngoan... Đừng khóc nữa Niệm An. Mẹ nói mỗi lần cảm thấy buồn chỉ cần ăn một viên kẹo là sẽ vui vẻ! Chị mở kẹo ra cho em ăn nha!"
Hình ảnh Hạc Anh Đào vừa khóc, vừa lột kẹo khiến cô nhớ mãi. Nụ cười và nước mắt của chị cùng lúc hòà vào viên kẹo ngọt.
"Anh Nhi, từ nay về sau chị sẽ thay mẹ bảo vệ em..."
Chợt trong xe bật lên bài hát nghe êm tai lại khiến cô nức nở không thôi:
"Đâu ai biết lần gặp lúc đó ngồi kề bên nhau là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-sinh-menh-mot-doi-yeu-anh/3648133/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.