Hạc Anh Đào ngửa mặt lên cười:
"Em nói gì là vậy? Chị không là chị của em thì còn là của ai?" Chị vẫn luôn là chị của em mà?"
"CHỊ!"
Nghe tiếng gọi, Hạc Anh Đào dừng nói, cô ta mang ánh mắt tràn đầy oán hận cùng một nụ cười. Tiếng cười thật lớn lại có chút méo mó đáng sợ vang vọng khắp căn phòng:
"Haha... Em gái? Chị chỉ lấy lại những gì thuộc về chị là sai sao? Bọn họ chà đạp chị là do chị sai sao?"
Niệm An đi đến trước mặt chị gái mình quỳ xuống. Bàn tay cố nắm lấy tay cô ta:
"Em nghe hết những gì chị đã nói. Chị lấy lại những gì thuộc về chị, chị hoàn toàn không sai. Bọn họ chà đạp chị, là họ sai. Nhưng chị không thể nào lấy oán giận của chị mà rút lên người khác được."
"Giúp việc mà chị sai hại em, chị có biết bà ấy ngày nào cũng phải khóc lóc nhớ người thân không? Chị hại em, em không trách chị. Nhưng con của em vô tội. Nó đã làm gì chị? Thậm chí nó còn chưa thành hình thì làm sao mà hại chị?"
Hạc Anh Đào hất tay Niệm An ra:
"Haha... Mày dựa vào đâu mà nói tao hại mày? Mày dựa vào đâu mà nói mày vô tôi? Mày bây giờ sống hạnh phúc quá còn gì? Nếu tao không van xin ba cho tao ở lại chịu khổ. Bây giờ tao có thể ở trong nhà họ Đổng ăn sung, mặc sướng rồi..."
"Ăn sung mặc sướng?", Niệm An cười ra nước mắt lập lại từng chữ.
"Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-sinh-menh-mot-doi-yeu-anh/3648125/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.