Nửa đêm, nhìn thấy người con gái vì chăm sóc mình mà chỉ có thể ngủ ngồi, Nhiệm Dương cực kỳ khó chịu.
Mặc kệ vết thương đang đau, hắn nhẹ nhàng bước xuống giường. Sau đó bế bỗng Niệm An lên giường bệnh nằm ngủ.
Lúc đặt cô xuống giường cũng là lúc Niệm An mở mắt.
"Anh làm gì đó?"
"Anh?"
Hắn chưa thay đổi tư thế còn đang khom người, bị cô phát hiện chỉ có thể giả vờ bất động.
Niệm An ngồi dậy nắm lấy lô tai của hắn mà nhéo:
"Anh biết lỗi chưa?"
Người đàn ông bị hai cơn đau hành hạ, nhẹ giọng năn nỉ:
"Anh sai rồi! Anh xin lỗi!"
Giả vờ kiên cường thôi. Nghe Nhiệm Dương xin lỗi, cô lập tức ôm người đàn ông.
"Huhu. Anh là đồ đáng ghét. Anh biết em sợ như thế nào không?"
Nhiệm Dương cũng vòng tay qua ôm cô:
"Anh biết rồi. Sau này sẽ không làm em lo lắng nữa."
"Huhu... Em sợ anh xảy ra chuyện. Em..."
Nhiệm Dương đưa tay lau nước mắt cho cô. Cái miệng hắn không ngừng dỗ dành:
"Ngoan... Anh thương..."
"Huhu.."
Thấy cô vẫn khóc. Người đàn ông dùng hai tay đặt lên má cô. Mục đích là không cho cô chạy thoát. Rất nhanh môi hắn đã áp lên đôi môi của cô. Tình cảm dâng trào, hai người ôm nhau, hôn nhau say đắm như muốn đối phương hòa vào mình.
Đến khi rút cạn hơi thở của Niệm An thì Nhiệm Dương mới chịu dừng lại. Bàn tay hắn dịu dàng xoa đầu cô.
Gương mặt kề sát gần cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-sinh-menh-mot-doi-yeu-anh/3648123/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.