Chương trước
Chương sau
Niệm An nghe được tiếng vẫy nước, cô cố gắng mở mắt. Nhưng làm thế nào thì mắt cô vẫn nhắm nghiền như đang trong giấc mộng dài.

Niệm An cố gắng lấy chút sức lực của mình dùng răng cắn môi. Cảm giác đau đớn truyền đến chỉ có thể làm cô hí mắt một chút. Như vậy làm sao có thể cứu lấy Tiểu Bảo đang vẫy vùng trong nước.

"Khong dudc.."

Niệm An cắn môi rồi lại cắn lưỡi. Cơn đau khiến cô ứa nước mắt, ở miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Chính vào lúc này, Niệm An phát giác bàn tay cô cảm giác năng nặng. Càng kinh ngạc hơn khi trên tay mình là chai rượu vang đỏ.

Bọn họ muốn giá hoa cho cô?

Thế nên cô không thể bọn họ đạt được mục đích. Cô cắn môi mình lần nữa, mang chai rượu vang đập xuống nền gạch.

"Xoảng"

Niệm An vươn tay lấy mảnh thuy tinh vỡ đặt vào lòng bàn tay rồi bóp chặt lại. Đau đớn truyền đến đại não thành công giúp cô tỉnh táo hơn.

Niệm An gượng người ngồi dậy không chút do dự mà nhảy xuống hồ bơi. Thành công kéo Tiểu Bảo lên.

"Huhu.."

Thấy Tiểu Bảo an toàn, cô yên tâm. Bàn tay Niệm An vịn vào thành hồ. Muốn nhanh chóng thoát khỏi mặt nước nhưng đột nhiên cơn buồn ngủ nặng nề ập đến chiếm lấy tâm trí của Niệm An.

Cô như rơi vào tuyệt vọng...

Lần này chắc là không thể trả thù được nữa rồi...

Bàn tay từ từ buông lơi:

Cô chớp mắt, miệng lí nhí:

"Bảo Bảo nhanh đi tìm ba..."

Mi mắt khép lại nhưng cô vẫn cố gắng trấn an Tiểu Bảo:

"Bảo Bảo ngoan! Con làm được mà..."

Tiểu Bảo gật đầu, cậu bé vừa khóc vừa chạy. Chạy một chút thì vấp ngã. Đầu gối chảy máu, Tiểu Bảo gọi khàn cả giọng:

"Ba... Ba ơi ba..."

Lúc này, phía hồ bơi gần như rơi vào yên tĩnh. Mi tâm cô khép chặt.

Cơn buồn ngủ lần nữa đã chiến thắng. Cánh tay cô xụi lơ buông lơi. Cả thân người từ từ chìm vào mặt nước.

Ở bên này, Nhiệm Dương quay lại không thấy Niệm An và Tiểu Bảo đâu. Hắn gấp gáp đi tìm. Vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi cho thuộc ra lục soát.

Chân mày hắn nhíu chặt, cảm giác bất an xâm chiếm.



"Nhất định không được xảy ra chuyện!"

Quả nhiên khi chạy ra phía sau, hắn nghe tiếng của Tiểu Bảo khóc lớn:

"Ba... Ba ơi ba..."

Không kịp nghĩ, hắn chạy đến đỡ Tiểu Bảo dậy:

"Con sao vậy?"

Bé con khóc nấc chỉ tay về phía hồ bơi, cố rặn ra chữ:

"Clu..."

"Nhiệm thiếu?"

Thuộc hạ của hắn ở phía sau xông đến. Hắn giao Tiểu Bảo cho bọn họ rồi chạy đi.

Hồ bơi yên tĩnh nhưng có một mảng đen. Chắc chắn là Niệm An. Cả thân người cao lớn lập tức nhảy xuống.

"Đùng"

Hắn bơi nhanh nắm lấy cổ tay của cô gái nhỏ kéo lên. Lúc đưa được Niệm An lên bờ cô đã không còn hơi thở.

"Tỉnh lại! Em nhanh tỉnh lại đi!"

Hắn hô hấp nhân tạo cho cô...

Thế nhưng cô vẫn nằm im bất động. Hắn nghẹn ngào:

"Em không thể xảy ra chuyện. Cho dù em là Hạc Anh Đào hay là Hạc Anh Nhi tôi không quan tâm nữa. Chỉ cần em còn sống là được..."

Hắn vừa thao tác ép tim lại lần nữa hô hấp nhân tạo:

"Tôi ra lệnh cho em nhanh tỉnh lại..."

"Ặc..."

Niệm An phun ra một ngụm nước rồi lấy lại hơi thở. Đôi mắt dần dà mở:

"Tôi còn sống sao?"

"Ừ..."

Hắn mừng đến phát khóc. Đổng Niệm An tỉnh lại lập tức vươn tay vòng qua cổ hắn, ôm Nhiệm Dương vào lòng:

"Nhiệm Dương... Tôi sợ... Huhu... Tôi còn tưởng..."

"Um..."

Chưa dứt lời hắn đã cúi xuống hôn lên môi cô. Lần này Niệm An không đẩy hắn ra mà siết chặt hắn hơn.



Hắn nắm lấy bàn tay 5 ngón của Niệm An rồi đan xen vào nhau. Hai người càng hôn càng không muốn rời.

Có lẽ trong lòng cả hai đều đã có đối phương...

"Nhiệm thiếu, thuộc hạ đến trễ!"

Lúc liếc mắt nhìn thấy một đám thuộc hạ ở phía sau, bỗng chốc cô gái nhỏ ngại ngùng. Cứ thế vùi mặt vào lòng ngực to lớn của người đàn ông.

Mà Nhiệm Dương cũng khó chịu nhìn đám thuộc hạ. Bọn họ đến không đúng lúc chút nào.

Nhiệm Dương bế cô lên Niệm An lên:

"Chúng ta về thôi!"

"Tiểu Bảo em ấy có sao không?"

Han lac dau.

"Tôi sẽ tìm ra kẻ đã hại em và Tiểu Bảo..."

Vừa nhắc đã đến, Uyên Nhi dẫn theo một đám người trong đó có phóng viên. Cô ta hối hả vừa chạy vừa khóc.

"Nhanh mau cứu đứa bé. Là do Nhiệm thiếu phu nhân cho thằng bé uống rượu. Tôi vừa thấy cô ta đẩy thằng bé xuống..."

Lúc đến hiện trường, mặt của Uyên Nhi như xịt keo. Cô ta đứng yên ngơ ngác.

"Chuyện này... Chuyện này là sao? Rõ ràng..."

Nhìn thấy sắc mặt của Nhiệm Dương tối sầm lại. Cô ta lập tức ra sức giải thích:

"Anh Nhiệm Dương, em... Em thấy chị ép thằng nhóc uống rượu. Em sợ cho nên chạy đi gọi anh. Anh ngờ anh đã ở đây. Anh Nhiệm Dương nghe em đi. Những gì em nói là thật..."

Niệm An níu vạt áo của Nhiệm Dương:

"Tôi nói là cô ta làm anh tin không?'

Uyên Nhi hét lên:

"Chị đừng ăn nói săng bậy. Chị có ngon lấy bằng chứng ra đây."

Niệm An cười khẩy:

"Nếu cô nói chuyện này là do tôi diễn trò vậy bằng chứng đâu?"

Đúng lúc cả hai người cùng xuất hiện đồng thanh lên tiếng:

"Tôi có thể làm chứng."

Hai người không ai khác chính là Giang Thành và người phục vụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.