Cô bước nhanh đi về phía của. May là có người đánh thức. Nếu không lỡ việc của cô.
Vừa rồi Niệm An còn xõa tóc. Vừa nhận tin nhắn, Niệm An vươn tay buộc tóc cao lên.
Ngồi trong xe, cô lên tiếng mắng chửi:
“Đàn ông là một lũ súc vật! Khốn kiếp như nhau!”
Tiếng mắng chửi của cô làm tên thuộc hạ phía trước nhất thời đạp nhanh! Niệm An chỉnh lại tâm trạng một chút:
“Xin lỗi tôi không có ý nói anh!”
Người đàn ông nhíu mặt lại, thông qua kính chiếu hậu có thể thấy nụ cười gượng gạo trên môi hắn:
“Thiếu phu nhân, tôi thuộc giới tính thứ 3. Người nói đúng lắm. Huhu. Đã không nhắc thì thôi. Nhắc rồi lại thấy khó chịu. Tôi cũng vừa bị tên bạn trai khốn kiếp phản bội!”
Hình như cô luôn may mắn, đến những lúc cần là gặp đúng người:
“Vậy chúng ta đi trả thù mấy tên đàn ông cặn bã đi có được không?”
“Dạ được thưa thiếu phu nhân!”
Niệm An hài lòng cười rất tươi. Cô lấy tay nâng gọng kính đen lên:
“Tốt lắm!”
Nhưng đề phòng bất trắc, Niệm An nói thêm:
“Một chút có ai muốn đánh tôi. Nhớ ngăn lại!”
“Dạ được!”
Xe chở Niệm An đến một quán cà phê nằm trong hẻm. Cô đi giày thể thao bước nhanh vào quán. Vừa nhìn chủ quán đã nhận ra cô:
“Thiếu phu nhân, người ở bên trong!”
Đúng vậy sau khi trở lại, chỉ cần lấy danh nghĩa là “thiếu phu nhân của Nhiệm gia" mọi chuyện đều được tiến hành thuận lợi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-sinh-menh-mot-doi-yeu-anh/3647621/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.