Nhược Lạc nhanh tay bắt lấy chìa khóa. Cái miệng anh ta cả gan ngăn Nhiệm Dương:
“Nhiệm thiếu, tối rồi hay là ngài về Nhiệm gia đi? Còn có thiếu phu nhân và lão phu nhân ở nhà?”
“Chuyện của ta ai dám quản? Nói nhiều làm gì?”
Hắn bực bội vào trong xe. Cả đoạn đường, bàn tay hắn không ngừng xoay tròn tấm thẻ ngân hàng.
“Ngươi nói xem một mình nuôi con có khổ không? Em ấy lại là con gái?”
“Nhiệm lão phu nhân cấm ngài mang hai mẹ con cô ấy về đây. Người không sợ một ngày nào đó bị phát hiện sao?”
Nhiệm Dương cười khẩy bàn tay dừng động tác xoay.
“Thì đã sao? Ta muốn đem hai mẹ con em ấy về Nhiệm gia lâu rồi. Chỉ vì em ấy không đồng ý!”
Chiếc xe băng qua con đường náo nhiệt sau đó rẽ trái vào trong hẻm.
Vì xe không thể vào sâu hơn nên Nhiệm Dương chỉ có thể đi bộ. Hắn mặc bộ âu phục đắt tiền đi vào tiểu khu dành cho người lao động. Rõ ràng nơi nay không xứng với thân phận của hắn. Nhưng tại sao hắn lại đến?
Ban đầu khi hắn đến đây mọi người khá ngạc nhiên nhưng mà 3 năm qua đều đặn riết cũng thành quen.
Có khi người ta còn thấy hắn ngày hôm sau trong bộ dạng cũ bước ra ngoài.
Người xung quanh nói bọn họ là nhân tình. Nhiệm Dương chẳng thèm bàn cải.
Hắn đi đến căn nhà ở dãy cuối cùng gõ cửa. Người phụ nữ mặc đầm ngủ mở cửa cho hắn.
“Sao anh lại đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-sinh-menh-mot-doi-yeu-anh/3647615/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.