Sau khi cứu ra đám người trong mật thất, thì trời cũng ửng sáng, việc đầu tiên Lâm Thiên Vũ muốn làm chính là đi ngủ một giấc, nàng cả đêm không ngủ rồi, phải biết giấc ngủ rất là quan trọng với làn da. Còn việc đầu tiên Tịnh Văn muốn làm chính là trừ hậu hoạn, giải quyết bè phái của phó trại chủ. Hắn một thân đầy vết thương y phục rách như xơ mướp muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu lại còn mùi hôi trên người do hơn một tháng chưa tắm nữa chứ, Mạn Vân khuyên thế nào hắn cũng không chịu đi tịnh dưỡng, bằng không thì ít nhất cũng phải tắm rửa thay y phục rồi hẳng đi gặp người. Nhưng là tên kia cứ một mực khăng khăng đòi đi, Mạn Vân khuyên hắn không được đành quay sang cầu cứu Lâm Thiên Vũ, nàng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn sau đó phán một câu xanh rờn:
– Xin hỏi khất cái lão thúc, lão đi đâu vậy, nơi đây là sơn trại không phải chổ lão muốn vào thì vào. Nếu muốn nghe đám thuộc hạ nói như vậy, để bọn họ nhìn ngươi dưới con mắt khác thì cứ đi, dù gì uy phong của phó trại chủ một tháng qua cũng đã át mất cái danh xưng trại chủ của ngươi rồi. – Nói xong liền nắm tay Âu Dương Kỳ phi thân trở về phòng ngủ.
Sau khi sửng sờ một lúc lâu suy nghĩ thấy lời Lâm Thiên Vũ cũng có lý, lúc hắn ra đi thì uy phong khi trở về thì thảm hại, như vậy danh tiếng và mặt mũi của hắn còn để ở đâu, đám huynh đệ trong trại nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-phu-quan-1/1611430/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.