Vãn Lệ Chi lắc đầu phủ nhận, liền sau đó bất ngờ nở nụ cười ngây dại, dùng tay hất mạnh lọ hoa lớn đang đặt ở trên bàn xuống, phát ra âm thanh đổ vỡ. Phó Bắc Ảnh đôi mắt đỏ ngầu trước sự hi sinh của Phó Bắc Sơ mà tiếp tục lớn tiếng mắng chửi người đàn bà tàn ác đang sắp hóa điên đến nơi:
- "Bà luôn miệng bảo rằng Bắc Sơ là kẻ vô dụng, là một tên ngốc nghếch nhưng chưa từng dành thời gian quan tâm, chăm sóc thằng bé với vai trò là một người mẹ.
Bà luôn miệng muốn tranh giành mọi thứ với tôi về cho Bắc Sơ. Nhưng bà có bao giờ hỏi rằng, liệu em ấy có thực muốn những thứ của cải đó hay không? Điều mà
Bắc Sơ cần chính là sự tôn trọng, sự quan tâm và sự công nhận từ chính người mẹ ruột của mình. Vãn Lệ Chi, bà thử nghĩ lại xem, rằng bản thân đã từng làm những điều đó chưa? Kể cả việc khiến cho em ấy cười, bà cũng chưa từng làm."
Nghe những lời chửi mắng này khiến Vãn Lệ Chi không cầm được mà bật khóc nức nở. Giọt nước mắt này vô cùng mặn và chua chát. Đây là lần đầu, bà nếm rõ được mùi vị của nước mắt xuất phát từ tận đáy lòng, hối hận vì những gì đã làm, dẫn đến sự đau khổ đến co thắt tận tâm can như bây giờ. Một lúc sau, Vãn Lệ Chi nở nụ cười chua xót, nhìn thẳng vào mắt Phó Bắc Ảnh, gật đầu thừa nhận, chậm rãi nói:
- "Phải. Cậu nói rất đúng. Tôi chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-linh-hon-tim-duoc-chan-ai/3451037/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.