Trước thái độ đầy cương quyết của Lôi Vũ Uy, Lôi Đằng chỉ biết bất lực rời khỏi. Trước khi đi, ông ta còn không quên trừng mắt về phía Châu Kỳ Ngưng.
- "Vũ Uy, môi anh chảy máu kìa."
Châu Kỳ Ngưng nét mặt lo lắng mà đưa tay chạm lên gương mặt sớm đã bị sưng húp một bên, khẽ lau nhẹ đi những giọt máu nơi khóe môi người đàn ông. Ánh mắt rưng rưng như thể sắp khóc đến nơi. Trái ngược với sự lo lắng của cô, Lôi Vũ Uy lại vô cùng điểm tĩnh, đưa mắt nhìn cô một cách trìu mến. Anh bất giác bật cười mà cất giọng châm chọc:
- "Chỉ là cái bạt tai nhỏ thôi. Kỳ Ngưng, chúng ta về nhà thôi."
Nói rồi, anh khoác tay lên vai cô. Cả hai cùng tươi cười quay trở về nhà. Trên đường đi, Châu Kỳ Ngưng thi thoảng đưa mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt vẫn tỏ ra vui vẻ của người bên cạnh. Quả thực, anh rất giỏi trong việc che đậy cảm xúc. Mặt ngoài luôn cố tỏ ra bản thân vẫn ổn nhưng cô biết rõ trong lòng của anh lúc này tồi tệ ra sao.
- "Vũ Uy, anh cõng em có được không?"
Châu Kỳ Ngưng tỏ vẻ nũng nịu mà cất giọng ngọt ngào nói, khiến nét mặt đang vốn trầm tư của người đàn ông lập tức trở nên dịu dàng mà phì cười, gật đầu đáp:
- "Tất nhiên là được rồi. Cho dù bắt anh cõng em cả đời, anh cũng cam tâm tình nguyện."
Nói rồi, Lôi Vũ Uy hạ thấp người. Liền lập tức, Châu Kỳ Ngưng ngồi lên lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-linh-hon-tim-duoc-chan-ai/3451022/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.