Phố Nam Xuyên...
Tiệm bánh...
- "Lôi Vũ Uy, cha thực sự cần con quay trở về nhà để kế thừa gia sản. Có tiền trong tay, con sợ gì mà không có phụ nữ hầu hạ chứ? Đồng ý với cha, quay trở về nhà có được không và bỏ đứa con gái không rõ lai lịch đó. Cha hứa, sẽ đồng ý cho con qua lại bao nhiêu cô gái cũng được, chỉ cần không phải là cô ta."
Nghe những lời lẽ thuyết phục vô tâm này của Lôi Đằng khiến Lôi Vũ Uy chỉ biết nhếch môi cười khinh bỉ. Anh không ngờ những lời nói không có lương tâm này lại thốt ra từ chính miệng người đàn ông có liên quan huyết thống với anh. Liền lập tức, Lôi Vũ Uy cất giọng bình thản đáp lại:
- "Tôi đủ giàu để xây dựng một cuộc đời tươi đẹp và giản dị bên người con gái mà tôi yêu. Không cần số của cải phi pháp của ông. Nếu như ông cảm thấy tội lỗi vì năm xưa đã bỏ rơi tôi, thì đây là lúc đề ông bù đắp."
Dứt lời, Lôi Vũ Uy nhìn thẳng vào mắt của Lôi Đằng mà bình thản nói chậm từng chữ:
- "Tôi đã lỡ mang danh là đứa trẻ mồ côi suốt hai mươi mấy năm nay cũng đã quen rồi. Tự tôi, vẫn có thể tìm được hạnh phúc thật sự. Không nhất thiết phải trở về nhà kế thừa gia sản của ông. Bởi vì, có rất nhiều thứ, cho dù tiền nhiều đến cách mấy cũng không thể mua nổi đâu."
Lôi Vũ Uy vừa nói dứt câu liền nhận ngay cái bạt tai từ phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-linh-hon-tim-duoc-chan-ai/3451021/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.