🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Viên đạn bắn trúng vào người của Hàn Uyển khiến cô phun trào một ngụm máu tươi liền sau đó ngả vào người Phó Bắc Ảnh đang trợn tròn mắt trước cảnh tượng bất ngờ này. Anh lập tức vòng tay đỡ lấy người Hàn Uyển, khóe môi run run nói:

- "Hàn Uyển..Hàn Uyển."

Người trước mặt đã bất tỉnh tự lúc nào khiến Phó Bắc Ảnh càng thêm sốt ruột. Theo phản xạ tự nhiên, anh hướng mắt quan sát ra phía ngoài nhằm tìm kiếm kẻ ra tay nổ súng. Thế nhưng tên ấy sớm đã bỏ trốn từ lâu cho nên anh chẳng còn bận tâm đến kẻ đó là ai nữa mà lập tức lái xe đưa Hàn Uyển đến bệnh viện, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi tên cô:

- "Hàn Uyển, em không được xảy ra chuyện có biết không."

Việc Hàn Uyển bất ngờ trúng đạn khiến Châu Kỳ Ngưng cũng có phần ảnh hưởng. Cô cảm giác l*иg ngực mình vô cùng đau nhói như thể bị vật lạ gì đâm xuyên qua mà lập tức đưa tay ôm lấy. Cả người cũng vì thế mà trở nên choáng váng.
"Kỳ Ngưng, em không sao chứ?"

"Vũ Uy, tôi không biết nữa. Khi không cảm thấy cơ thể đau nhức như bị thứ gì đó đâm vào."

"Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"Nghe anh hỏi, Châu Kỳ Ngưng vẻ mặt mệt mỏi liền lắc lắc đầu, lên tiếng nói:

- "Không cần đâu. Tôi nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe trở lại."

Sắc mặt tái nhợt của Châu Kỳ Ngưng khiến Lôi Vũ Uy không thể không lo lắng. Anh vẫn cố ra sức thuyết phục, thế nhưng cô vẫn một mực khẳng định rằng bản thân vẫn ổn.

Phòng cấp cứu....

Phó Bắc Ảnh vẻ mặt tối sẩm, không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng. Đã hơn ba mươi phút trôi qua, thế mà cánh cửa phòng vẫn chưa hé mở càng khiến thâm tâm anh thêm phần lo lắng cho tình trạng của người bên trong. Hai tay Phó Bắc Ảnh khẽ chấp lại, khóe môi thầm cầu nguyện:

- "Xin em đừng xảy ra bất cứ chuyện gì. Hàn Uyển, anh vẫn còn nhiều điều chưa nói với em."
Khu nghỉ dưỡng cao cấp...

- "Cái gì chứ? Người trúng đạn không phải Phó Bắc Ảnh mà là Châu Kỳ Ngưng sao? Thật vô tích sự."



Dứt lời, Vãn Lệ Chi vung cái tát thật mạnh vào mặt người đàn ông đã nổ súng sát hại Phó Bắc Ảnh. Bà ta đanh giọng mắng mỏ đuổi hắn mau chóng rời khỏi thành phố này càng nhanh càng tốt.

"Mau cút khỏi nơi này và đừng bao giờ để Phó Bắc Ảnh tóm lấy được, nghe rõ chưa."

"Vâng, thưa Phó phu nhân."Tên sát thủ cuống cuồng, ba chân bốn cằng rời khỏi. Vãn Lệ Chi nghiến răng ken két đầy tức giận. Ngay khi bà ta xoay người lại liền bên tai truyền đến giọng nói trách móc của người đằng sau không ai khác chính là Nam Cung Phong:

- "Bà làm cái quái gì thế? Rõ ràng hai chúng ta đã bàn bạc với nhau là chỉ nổ súng bắn chết Phó Bắc Ảnh, còn về phần Châu Kỳ Ngưng sẽ giao cô ta đến cho tôi mà."
Vãn Lệ Chi hậm hực ngồi xuống giường, hàng lông mày khẽ chau lại, hậm hực đáp:

"Ai mà có ngờ Châu Kỳ Ngưng lại liều mạng vì thằng nhãi ranh đó chứ. Không ngờ Phó Bắc Ảnh hắn lại cao số đến thế."

"Vãn Lệ Chi, bà làm gì thì làm nhưng đừng liên lụy đến tôi là được."Nghe những lời này, Vãn Lệ Chi bĩu môi tỏ vẻ dè bĩu đáp:

- "Nam Cung Phong, ông làm như mình là người tốt không bằng. Châu Kỳ Ngưng đáng tuổi con gái ông vậy mà ông cũng không tha. Vụ việc này đừng làm như ông chẳng hề liên can đến."

Phòng cấp cứu....

Đã hơn vài tiếng trôi qua mà cánh cửa phòng cấp cứu vẫn chưa mở khiến Phó Bắc Ảnh dần mất kiên nhẫn mà lớn tiếng gọi lớn không ngừng:

- "Bác sĩ...bác sĩ...tại sao vẫn chưa có ai mở cửa chứ? Tình trạng của Hàn Uyển hiện tại ra sao hả?"

Bên trong phòng cấp cứu...

- "Nhịp tim của bệnh nhân hiện tại đang rất bất thường."

Mặc cho các bác sĩ không ngừng kích điện nhằm khiến nhịp tim Hàn Uyển trở lại bình thường, thế nhưng cơ thể cô vẫn không có chút phản ứng. Mặc dù viên đạn không bắn trúng tim, nhưng chẳng hiểu lý do vì sao đến tận bây giờ, cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Nhịp đập có lúc bình thường, có lúc lại vô cùng yếu ớt như thể không còn chút vương vấn với sự sống.

"Hàn Uyển, cô sẽ không thể nào quay trở về như trước đây được nữa. Đó chính là sự sắp đặt của định mệnh."

"Hàn Uyển, mày là một đứa trẻ mồ côi. Ngay cả cha mẹ ruột cũng không cần mày, chẳng mấy ai để tâm rằng mày sẽ ra sao. Đã đến lúc, mày nên đi đến một nơi không có sự ruồng bỏ, ganh ghét con người mày."Những giọng nói kì lạ cứ thể vang vọng bên tai của Hàn Uyển trong vô thức giống như những tên quỷ sai từ cõi địa ngục đang cố tìm mọi cách kéo lấy hai chân cô rơi xuống cái hố sâu tăm tối, đầy đáng sợ ở trước mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.