Hàn Uyển vẻ mặt tràn ngập suy tư nhìn thẳng vào đôi mắt rất đỗi hồn nhiên của chàng trai trước mặt mà thở dài, một lúc sau, cô cất giọng tâm sự:
- "Tôi đã quá mệt mỏi khi sống một nơi ràng buộc này. Không có bất cứ ai hiểu rõ về con người tôi cả. Thậm chí, người duy nhất mà tôi đặt trọn niềm tin cũng là người giả dối. Anh ta luôn đề phòng tất cả, trong đó có cả tôi."
Nói đến đây, giọng điệu Hàn Uyển có chút nghẹn ngào như thể sắp khóc đến nơi. Tuy nhiên, một cô gái mạnh mẽ như cô làm sao có thể dễ dàng rơi lệ như thế. Liền lập tức, cô túm lấy gấu nhồi bông nằm trên giường mà úp mặt vào nó, nhằm che đi biểu cảm có chút khó coi của mình lúc này, sau đó dõng dạc dặn dò người ngồi cạnh đang tỏ ra ngơ ngác:
- "Tôi mượn tạm con gấu bông của cậu nhé. Tâm trạng hiện tại của tôi không tốt, muốn được một mình yên tĩnh."
Nói rồi, Hàn Uyển nằm úp người xuống giường, vùi mặt vào thú nhồi bông mềm mại mà lim dim đôi mắt. Thoáng chốc, cô đã thϊếp đi tự lúc nào không hay biết. Nhìn người con gái hiện đã ngủ say trên giường của mình, lúc này, Phó Bắc Sơ mới trở lại dáng vẻ vốn có, là một người chững chạc, không hề khờ khạo như cô thấy. Anh lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng tắt chiếc tivi đang phát ra âm thanh ồn ào rồi lại trở ngược lại phía giường, nhẹ nhàng lật người con gái vốn đã ngủ sâu nằm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-linh-hon-tim-duoc-chan-ai/3451011/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.