Lúc này, Phó Bắc Ảnh mới chợt nhận ra đôi chân không tự chủ của mình mà giật mình lùi về phía sau. Anh vội vàng lên tiếng giải thích:
- "Kỳ Ngưng, không như những gì anh nghĩ. Anh không hề lừa dối em. Chẳng qua là, đó là cách duy nhất khiến anh không bị rơi vào nguy hiểm để có thể âm thầm bảo vệ cho em."
Nghe đến đây khiến Hàn Uyển không nhịn được mà phá lên cười lớn. Cô lạnh giọng nói:
- "Bảo vệ? Anh vốn là muốn bảo vệ cái gia sản sẽ thuộc về mình. Phó Bắc Ảnh, tôi thắc mắc là tại sao anh vẫn tiếp tục diễn vở kịch người tàn tật trước tất cả mọi người để làm gì chứ? Với địa vị hiện tại của anh, vốn đã thừa sức đối phó với Vãn Lệ Chi rồi. Bởi vì gia sản nhà họ Phó, chẳng phải sớm muộn gì cũng thuộc về anh sao?"
Nói rồi, Hàn Uyển lập tức xoay người liền bị bàn tay to lớn của người phía sau níu lại. Phó Bắc Ảnh giọng khàn đυ.c đáp:
- "Bởi vì anh muốn níu em ở lại bên mình càng lâu càng tốt. Châu Kỳ Ngưng, anh sớm đã biết em không còn là em của trước đây. Tính tình cũng trở nên mạnh mẽ.
Cho nên, việc níu giữ em ở lại bên cạnh anh càng trở nên khó khăn hơn. Chính vì lẽ đó, anh chỉ còn cách tiếp tục đóng vai người tàn tật để lấy được sự thương cảm của em."
Hàn Uyển nhếch môi cười nhạt trước những lời giải thích vô lí này. Cô khẽ hít sâu một hơi, sau đó nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-linh-hon-tim-duoc-chan-ai/3451010/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.