"Dạo phố cả ngày chắc hẳn khiến anh cảm thấy mệt rồi. Chi bằng bây giờ quay trở về nhà nghỉ ngơi."
Hàn Uyển ngước mắt nhìn lên bầu trời đã sắp ngả tối mà cất giọng đề nghị với người bên cạnh. Tuy nhiên lúc này, tâm trạng Phó Bắc Ảnh có vẻ trầm ngâm mà lẳng lặng di chuyển xe lăn về phía công viên sát cạnh khiến cô có chút khó hiểu mà chậm rãi theo sau, miệng nói luyên thuyên không ngừng:
- "Này, trời sắp tối rồi đấy. Chúng ta mau trở về nhà thôi."
Một lúc lâu sau, người đàn ông cũng chịu dừng chiếc xe lăn, lập tức xoay ngược trở lại, đối diện nhìn Hàn Uyển, trầm giọng đáp:
- "Em muốn trở về Phó gia lắm à?"
Nghe anh hỏi, Hàn Uyển khẽ thở dài, lắc đầu chán nản đáp:
- "Không hề. Tôi vốn chẳng muốn trở về nhà gặp người mẹ kế xấu xa Vãn Lệ Chi của anh tí nào."
Nghe cô nhắc đến cái tên ấy, người đàn ông chỉ biết nhếch mép cười nhạt mà gỏn gọn cất giọng hỏi lại:
- "Nhưng mà xem ra, bà ta có vẻ nhiều lần dè chừng em đấy."
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Hàn Uyển mặc định cho đây là lời khen mà Phó Bắc Ảnh dành cho mình cho nên cô có phần kiêu ngạo mà ngẩng cao mặt, cong môi tự tin đáp:
- "Tất nhiên rồi. Bà ta nghĩ tôi dễ ăn hiếp sao?"
Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Hàn Uyển lập tức cất giọng thắc mắc hỏi:
- "Phó Bắc Ảnh, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Vẻ mặt rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-linh-hon-tim-duoc-chan-ai/3440277/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.