Vừa vào đến phòng, Phó Bắc Ảnh nhẹ nhàng di chuyển xe lăn lại gần phía người vẫn còn đang mê man ở trên giường. Một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng đứng bật dậy, đôi chân cứng đờ, khó khăn bước từng bước về phía giường, sau đó chậm rãi ngồi xuống nệm, hướng mắt về phía vị bác sĩ, trầm giọng hỏi:
- "Bác sĩ, tình trạng của cô ấy nghiêm trọng lắm sao mà đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại?"
Nghe anh hỏi, vị bác sĩ lập tức cất giọng trả lời:
- "Tôi đã kiểm tra phần não bộ của cô ấy, may mắn chỉ tổn thương vùng ngoài."
- "Được rồi. Cảm ơn bác sĩ. Ông có thể về rời khỏi được rồi, tôi sẽ ở đây trông coi cô ấy."
Liền lập tức, vị bác sĩ khẽ gật đầu. Trước khi rời khỏi, ông không quên cúi mắt nhìn xuống đôi chân có phần cứng đờ của Phó Bắc Ảnh mà trầm giọng dặn dò:
- "Nhị gia, cậu cố gắng tập đi đều đặn thì đôi chân sẽ sớm linh hoạt trở lại. Việc hiện tại chỉ cần là thời gian mà thôi."
Phó Bắc Ảnh khẽ gật nhẹ đầu, nhìn vị bác sĩ cười đáp:
- "Bác sĩ Ôn, thực sự cảm ơn ông vì đã không nói chuyện tôi đang tập vật lí trị liệu cho tất cả mọi người biết."
- "Nhiệm vụ của tôi chỉ có chữa bệnh cho người khác. Cho nên, những chuyện ngoài lề, cũng như chuyện gia đình cậu, tôi nghĩ rằng mình không nên tọc mạch làm gì."
Dứt lời, bác sĩ Ôn tiến về phía cửa, sau đó dõng dạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-doi-linh-hon-tim-duoc-chan-ai/3440266/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.