Đi một lúc lâu, Nguyễn Dạ Sênh nhìn chòng chọc như muốn đâm một cái lỗ to trêи màn hình điện thoại, nhưng vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Hề Mặc. Tin nhắn mà cô vừa mới gửi, đơn giản chỉ là một hình thức thăm dò. Thật ra, cô cũng không chắc chắn là Hề Mặc có nhìn thấy những bức ảnh do Trầm Khinh Biệt đăng lên hay không, huống hồ còn là xem bình luận, dù cho có nhìn thấy mấy bức ảnh đi nữa thì có lẽ Hề Mặc cũng không chú ý đến những lời nói đó. Tuy nhiên, rõ ràng trước kia Hề Mặc trả lời tin nhắn cô rất nhanh nhưng lúc này lại không có động tĩnh gì, chẳng lẽ là đã thấy? Nguyễn Dạ Sênh mong ngóng rồi lại thấp thỏm. Đang nằm trêи giường cách một khoảng cách an toàn, Hề Mặc yên lặng nhìn điện thoại trêи tủ ở đầu giường. Cuối cùng nàng ngồi dậy, mở khóa điện thoại, đánh chữ vào trong khung chat: "Tôi thấy." Ngón tay của nàng do dự treo trêи nút gửi đi, bất động tại đó. Sau một lúc, nàng nghĩ nghĩ rồi lại xóa những chữ nàng vừa nhập, lần nữa đánh chữ: "Cô cảm thấy hứng thú với tiết mục luyến ái vườn trường?" Sau đó ấn gửi đi. Nguyễn Dạ Sênh vẫn giữ điện thoại trong tay, trước hết nhìn thấy tin nhắn trả lời. Chăm chú xem nội dung tin nhắn, mừng rỡ trong lòng nháy mắt bị thay thế bởi sự nghi hoặc, rốt cuộc Hề Mặc có ý gì? Cuối cùng là thấy hay là không thấy? Cô nhìn tin nhắn này của Hề Mặc như bị cách một tầng khó nhìn thấu, quá mơ hồ, nếu như muốn để cô đoán già đoán non thì cô có thể đoán ra được vài ý. Nguyễn Dạ Sênh không dám nói thẳng thừng, thế nên cũng mơ mơ hồ hồ hỏi lại: "Còn cô? Cô cảm thấy hứng thú?" Trong vô thức Hề Mặc vốn muốn trả lời lại là: Cô thấy hứng thú, tôi cũng hứng thú. Thế nhưng không biết hôm nay lại bị thế nào, lúc nàng đánh chữ cũng không được nhanh nhẹn, thậm chí còn xuất hiện một loại căng thẳng hiếm thấy. Vừa mới đánh bốn chữ "Cô thấy hứng thú" lại không cẩn thận gửi đi, phía sau còn kèm theo một dấu phẩy. Thế nhưng khi gửi đi rồi, vừa nhìn lại nàng mới thấy là không đúng, giật mình. Tại sao lại đi nhắn cái này, rốt cuộc là dây thần kinh nào của nàng bị đứt, sau đó thì luống cuống chân tay thu hồi lại tin nhắn. Từ lúc tin nhắn được gửi đi đến lúc bị thu hồi, có lẽ chỉ vài giây. Đôi mắt Nguyễn Dạ Sênh không rời màn hình nửa phút nên đương nhiên đã nhìn thấy mấy chữ này của nàng. Vừa nhìn đã thấy kì lạ, "Cô thấy hứng thú," , cấu trúc câu này rất không bình thường, nhìn giống như một câu chưa đánh xong thì đã gửi đi. Mấy giây sau cô phát hiện Hề Mặc thu hồi lại tin nhắn, càng kỳ lạ, cô nhắn lại: "Là ý gì? Hình như cô chỉ gửi đi một phần, do chưa gửi xong? Hơn nữa, sao cô lại thu hồi?" "Cũng không có gì." Trêи cổ Hề Mặc đã thấm một tầng mồ hôi, trả lời cô: "Tôi hơi mệt, đánh chữ chỉ mới một nửa." "Vậy một nửa còn lại là gì?" Nguyễn Dạ Sênh truy vấn nàng. "Không nhớ nữa." Nguyễn Dạ Sênh: "…" Hề Mặc tiếp tục trả lời: "Tôi đi tắm, hôm nay sẽ ngủ sớm, ngày mai gặp, ngủ ngon." Nguyễn Dạ Sênh đành phải nói chúc ngủ ngon với nàng, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đờ ra. Hề Mặc cũng ngơ ngác nhìn điện thoại. Nàng buồn xo ngồi bên giường một lúc, thở phào một hơi rồi đi lấy quần áo vào phòng tắm. Phải rất khuya Trầm Khinh Biệt mới về đến nhà, là do Úc An lái xe đưa cô về. Không dễ dàng gì cô mới có được vài ngày nghỉ, lại thấy ngày mai phải tiếp tục bận rộn, cô nắm bắt thời gian, về nhà ngủ một giấc thư thư phục phục trước rồi tính tiếp. Trầm Khinh Biệt ngồi dựa vào sofa lướt weibo. Bởi vì trêи đường cô gào thét mình đói, Úc An lại sợ cô ở bên ngoài ăn đồ không sạch sẽ nên tự mình xắn tay áo vào bếp nấu cháo gà cho cô. Đừng tin mấy bức ảnh mỹ thực mà Trầm Khinh Biệt thường xuyên đăng, thật ra chẳng phải là cô ăn thật, cô phải giữ dáng, thấy món ngon thì tối đã cũng chỉ nếm thử vị ra sao mà thôi, nào dám ăn nhiều. Mà cũng không phải là cô không thích, trái lại cô thèm chết đi được, nhưng biết phải làm sao. Mà nói gì thì nói, cháo Úc An nấu cô vẫn có thể ăn. Thanh đạm phù hợp, gà xé tinh tế, cũng không có dầu, vừa thơm vừa mịn. Úc An nấu cháo xong, mang ra cho Trầm Khinh Biệt. Trầm Khinh Biệt nhích người, bưng bát cháo ngồi bên cạnh nàng, nói: "Hôm nay cũng trễ rồi, hay là chị đừng về, ở chỗ em ngủ một đêm đi?" Nhà của Trầm Khinh Biệt, Úc An đã đến rất nhiều lần, quen thuộc như là nhà của mình, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng qua đêm ở nhà Trầm Khinh Biệt. "Được rồi." Úc An nghĩ nghĩ, trả lời. "Vậy thì hay quá." Trầm Khinh Biệt vui mừng, cười đến ngọt ngào. Úc An nhìn cô cười, tự dưng lại thấy nụ cười này không chỉ ngọt mà nhìn còn có chút ngốc nghếch, không biết sao nàng cũng cười cười theo. Trầm Khinh Biệt vừa ăn cháo vừa đưa cho Úc An xem bình luận ở dưới bức ảnh kia, nói: "A Úc chị xem, có người nói chị sau khi bị em hôn thì đỏ mặt, tại sao em lại nhìn không ra?" Úc An: "…" Bình thường Trầm Khinh Biệt đọc không ít bình luận, mưa dầm thấm lâu, không chỉ lưu lại những gói biểu cảm mà ngay cả rất nhiều câu từ fan dùng cũng quen tới nằm lòng. Cô vừa nhìn những bình luận này thì liền biết fans của cô đang lấy cô ghép CP với Úc An, xu hướng này hiện nay diễn ra rất mạnh mẽ, chỉ cần cả hai đều đẹp thì có thể ghép thành một CP, cũng không bắt buộc phải là thật, tất cả cô đều hiểu. Mà chính bởi vì cô hiểu hết cho nên không hề đem việc này đặt trong lòng, chỉ cho rằng fans đang đùa mà thôi. Trầm Khinh Biệt đặt bát xuống, nghiêm túc nói với Úc An: "Em hôn chị lại một cái đi, nhìn xem có thật là chị sẽ đỏ mặt hay không? Từ trước tới nay em chưa từng thấy A Úc đỏ mặt lần nào." Úc An lập tức từ sofa đứng lên, lui về sau vài bước, nói: "… Chị đi về." Trầm Khinh Biệt vội vàng nói: "Chị vừa mới nói là ở lại mà, sao bây giờ lại đi về?" "Chị nhớ là ở nhà còn ít việc phải xử lý." Úc An nói: "Sáng sớm mai chị tới đón em." Trầm Khinh Biệt đang còn muốn nói nữa thì Úc An đã xách túi lên đi đến cửa. Mở cửa, Úc An từ ngoài cửa ngoái vào nhìn Trầm Khinh Biệt một cái, nói: "Em ngủ sớm một chút." "Ah." Trầm Khinh Biệt bưng bát cháo Úc An nấu cho mình, gật gật đầu. Úc An đi, trong lòng Trầm Khinh Biệt lại đang nói thầm. A Úc sao thế? Rất kỳ lạ, là chị ấy giận mình sao? Có phải là A Úc không thích mình hôn mặt chị ấy không? Trước đó mình cảm thấy chuyện này cũng không có gì, mình và A Úc rất thân nhau, hôn mặt chị ấy một chút cũng chỉ là cách để thể hiện sự thân thiết mà thôi, nếu như không phải là A Úc, mình cũng chẳng thèm hôn. Chỉ có A Úc mới quen thuộc và gần gũi với mình nhất. Cho nên mình và người khác chụp ảnh cũng đều chỉ dẩu miệng làm dáng mà thôi, chỉ khi đối với A Úc mới thật sự hôn lên mặt. Trầm Khinh Biệt nghĩ không ra, thế nhưng cháo cũng đã chậm rãi ăn xong. Cô lúc nào cũng vô tư cho nên không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, tắm rửa xong thì lên lầu về phòng ngủ, mơ một giấc mơ ngọt ngào. Cùng lúc đó, Úc An lại mất ngủ. Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh ở đoàn phim quay liên tục mấy ngày, trong lúc đó Liễu Vu Ti và Đinh Bái đã lần lượt đóng máy, Nghiêm Mộ là nam chính, đất diễn tương đối nhiều hơn, chờ về sau bổ sung thêm những phân đoạn quay ngoại cảnh thì Nghiêm Mộ cũng đã sắp đóng máy. Trước ngày nghỉ một ngày, hai người ngồi cùng một chuyến bay quay về. Chuyến đi lần này rất bí mật, Hề Mặc cũng không muốn để người khác biết chuyện này, Phùng Đường Đường không theo, Cố Tê Tùng cũng không đi cùng. Hai người xuống máy bay thì có một người đàn ông vóc người cao to mặc âu phục đi đến đón các nàng, người đàn ông này biết Hề Mặc, là một trợ lý bên cạnh Hề Quý. Hai người theo trợ lý của Hề Quý đi đến một chiếc xe đỗ ở đó, kính xe hạ xuống, ở phía sau là một người đàn ông với nét mặt nghiêm nghị lạnh lùng. "… Ba." Lần thứ hai gặp mặt, thật ra Nguyễn Dạ Sênh vẫn thấy có chút căng thẳng. Hề Quý gật đầu với cô. "… Chú Hề." Nhìn thấy ba mình, Hề Mặc cũng căng thẳng không kém: "Chào chú." "Chào Tiểu Nguyễn." Trái lại lần này Hề Quý lại rất hòa khí: "Tiểu Nguyễn nhà con ở đâu, lên xe đi, chúng ta đưa con về trước." Hề Mực vội nói: "Cảm ơn chú Hề, nhưng mà không cần đâu ạ, con tự mình gọi xe về là được, không cần phải phiền chú." "Tiểu Nguyễn không cần khách khí." Hề Quý nói: "Ở đây có sẵn xe, không phiền, còn có thể ở trêи xe trò chuyện với Hề Mặc." Nguyễn Dạ Sênh đứng bên cạnh Hề Mặc, đưa tay ngang hông nàng vỗ nhẹ. Hề Mặc rùng mình, khóe mắt nghiêng nghiêng liếc Nguyễn Dạ Sênh một cái. Nguyễn Dạ Sênh đưa mắt nhìn nàng, hiển nhiên là hy vọng nàng có thể ở lại cạnh cô nhiều hơn một chút. Nếu không thời gian trêи xe còn lâu như thế, cô thật sự không biết phải ở cùng Hề Quý thế nào, áp lực quá lớn. Hề Mặc đành phải nói cảm ơn lần nữa, theo Nguyễn Dạ Sênh lên xe, Nguyễn Dạ Sênh ngồi ở giữa. Xe Hề Quý đặc biệt rộng, hàng ghế sau ngồi ba người nhưng không gian vẫn thoải mái như cũ. Đổi lại là trước đây, nếu như Hề Quý và Hề Mặc ngồi trêи xe với nhau, hai ba con căn bản chẳng nói năng gì. Tuy nhiên hiện giờ thì không giống, có thêm một người, có lẽ Hề Quý vì để ý đến cảm nhận của người ngoài nên cũng thích hợp trò chuyện một hồi, mà tự nhiên Hề Mặc đang mang gương mặt của Nguyễn Dạ Sênh lại trở thành trọng điểm quan tâm của ông. Cũng chính vì như vậy mà bầu không khí trong xe mới không đến mức lúng túng. Cho đến khi tới nhà Nguyễn Dạ Sênh, lúc này Hề Mặc mới xuống xe nói lời tạm biệt với Nguyễn Dạ Sênh và Hề Quý. Đi lên, Hề Mặc lại nhận được tin nhắn của Nguyễn Dạ Sênh: "Cô yên tâm, chuyện ngày mai tôi sẽ giúp cô làm tốt. Nhưng cô không thể đi vào, vậy phải làm sao, nếu không để tôi nói với ba cô một chút, tìm một lý do nào đó để cô vào?" Tâm tình Hề Mặc có chút nặng nề, trả lời: "Chuyện này với ba tôi có lẽ rất khó, trước đây chỉ có tôi và ba, hai người đi tế bái, cô đừng nói với ông, tôi ở bên ngoài là được. Vả lại, hiện giờ tôi đã đổi thành như vậy cũng không tốt để đến trước mộ phần, cô giúp tôi trò chuyện với mẹ tôi thật tốt." Nguyễn Dạ Sênh cũng bất đắc dĩ: "Được rồi. Chi tiết trước kia cô đưa cho tôi, tôi đã học thuộc lòng." Hề Mặc mở cửa nhà Nguyễn Dạ Sênh, lẻ loi ngồi ở sofa. Ngày mai là ngày giỗ của mẹ nàng, thế mà nàng ngay cả một thân phận để đi tế bái cũng không có. Sáng hôm sau, Hề Mặc lái xe đi đến nghĩa trang. Khu vực nghĩa trang này là nghĩa trang tư gia, xung quanh bên ngoài có hàng rào bảo vệ, dựng cổng lớn, chỉ có người của Hề gia mới có thể đi vào, người ngoài căn bản là không thể đến gần. Vốn ban đầu nó cũng không phải nghĩa trang, mà năm đó Hề Quý xây dựng là một biệt thự, sân trước sân sau vô cùng rộng lớn. Ngày còn sống, mẹ Hề Mặc rất thích biệt thự này, thường xuyên đến đây ở. Sau khi bà qua đời, Hề Quý an táng bà ở sân sau của biệt thự, vì bà mà đặc biệt xây dựng một nghĩa trang hơn nữa còn thuê chuyên gia để xử lý. Người bình thường sau khi qua đời sẽ được đưa đến một nghĩa trang để chôn cất, còn việc chôn cất ở sân sau như thế này, căn bản là không ai làm. Phần lớn con người cấm kỵ nhất là chết chóc cho nên không ai muốn an táng người nhà ở bên trong biệt thự, vì khi đã an táng, nơi này cơ bản không còn thích hợp để ở. Nhưng Hề Quý lại không hề để ý. Mặc dù ông ấy rất bận, nhưng đôi khi vẫn đến biệt thự này để nhìn một cái. Những ngày như tiết thanh minh, ngày sinh nhật của vợ ông, ngày giỗ, ngày Tết, bốn ngày quan trọng này, tất nhiên ông sẽ trở về, ở lại đây một đêm bầu bạn với người vợ của mình. Đến nơi, Hề Mặc đi vòng qua sân sau, cách một hàng rào bảo vệ nhìn vào bên trong. Trước mộ phần bày một bàn cúng, bên trong chỉ có hai người Hề Quý và Nguyễn Dạ Sênh. Từ xa có thể nhìn thấy Hề Quý đang đốt nhang, mà Nguyễn Dạ Sênh ở một nên bày trái cây và thức ăn lên mâm đựng, sau khi dọn xong cô ôm đóa hoa cúc trắng nhẹ nhàng đặt trước mộ bia. Trêи mộ bia có ảnh chụp của mẹ Hề Mặc, bà rất trẻ, rất đẹp, cười cũng rất dịu dàng. Khi bà qua đời, Hề Mặc cũng chỉ mới năm tuổi. Hề Mặc rủ mắt, hướng về mộ phần lạy ba lạy, bên cạnh hàng rào, nàng đem đóa hoa cúc trắng đặt lên mặt đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]