Tử Vy uống thuốc xong thiếp đi một lát rốt cuộc tỉnh lại, cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi lại biết Hàm Yên đến giờ chưa tỉnh lại, vội vàng nói Kim Tỏa đỡ nàng đi thăm Hàm Yên. Vừa tới khách phòng, Nhĩ Khang liền phát hiện, đi tới đỡ Tử Vy ngồi xuống ghế, lo lắng hỏi:
– Tử Vy, sao nàng không nghỉ ngơi lại ra đây?
– Muội lo lắng cho Hàm Yên cách cách, không biết tình hình của cách cách sao rồi? – Thanh âm yếu ớt nhưng lại tràn đầy nôn nóng sốt ruột, Tử Vy hỏi.
Thấy sắc mặt của Tử Vy trắng bệch như vậy, Vĩnh Kỳ khuyên:
– Hàm Yên tình trạng đã ổn định nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Muội còn đang bị thương nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đợi Hàm Yên tỉnh lại, chúng ta sẽ nói với muội.
– Làm sao muội yên tâm nghỉ ngơi được, nếu không phải cách cách hết lòng che chở cho muội thì có lẽ muội đã không chờ được các huynh đến cứu rồi – Tử Vy nghẹn ngào kể lại, một đêm kia nàng cũng không nhớ Hàm Yên đã thay nàng chịu thêm bao nhiêu vết kim, dù Hàm Yên đã gần như cạn kiệt sức lực vẫn một lòng che chở nàng. Nói thật, Tử Vy rất cảm động và cảm kích tự tận đáy lòng.
Lời này nói ra ai nấy đều thổn thức, vì họ Hàm Yên từng bị hành hạ chưa từng than phiền một câu nào, họ chưa có cơ hội bù đắp, lần này nàng lại vì bọn họ một lòng bảo vệ Tử Vy, khiến họ nhận ra đây là một nữ tử trọng tình trọng nghĩa đáng để kết giao bằng hữu tri kỉ.
Khi lần đầu tiên Hàm Yên tỉnh lại, nàng mờ mịt mở mắt lại lập tức nhắm lại vì ánh sáng chói mắt rồi từ từ mở lại lần nữa, cổ họng khô khốc khẽ khàng kêu:
– Nước…Nước…
Nghe được thanh âm, có một người vội vàng chạy đi rót cho nàng ly nước, đỡ nàng ngồi dậy, cẩn thận đút nước cho nàng từng chút một. Giải khát cổ họng cảm thấy thoải mái hơn, ánh sáng trong mắt rõ ràng hơn, lúc này mới nhận ra người nãy giờ giúp nàng là Nhĩ Thái, nhìn quanh thấy trong phòng cũng không có ai khác, khó hiểu hỏi:
– Nhĩ Thái, sao chỉ có mình huynh? Những người khác đâu?
– Mọi người đều đã nghỉ ngơi, mấy ngày này chúng ta thay phiên chăm sóc cho Người. Cách cách, Người đã hôn mê ba ngày rồi, Người cảm thấy thế nào? – Nhĩ Thái trả lời và quan tâm hỏi ngược lại.
Hàm Yên nở nụ cười nhợt nhạt, đáp lại:
– Ta không sao. Chỉ có chút vết thương nhỏ không đáng là gì. Còn Tử Vy, Tử Vy như thế nào rồi?
Thấy nữ tử trước mắt rõ ràng bản thân bị thương hôn mê rất lâu không tỉnh vẫn nói không sao lại còn quan tâm đến người khác, trong lòng của Nhĩ Thái càng có cách nhìn nhận mới về nữ tử này, miệng trả lời:
– Tử Vy không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Cách cách, người vừa bị thương lại tái phát thương hàn, người phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Lúc này, Cẩm Tú bưng theo đồ ăn tiến vào, Nhĩ Thái liền đề nghị:
– Cẩm Tú, ngươi đưa cho ta, ta đút cho cách cách. Ngươi đi báo với mọi người cách cách đã tỉnh rồi.
Cẩm Tú thấy vậy có chút không thích hợp lắm nhưng chống lại ánh mắt kiên quyết của Nhĩ Thái nàng không nói ra lời phản đối, liếc nhìn Hàm Yên cũng thấy cách cách gật đầu đồng ý, đành bất đắc dĩ đưa chén cháo trên tay cho Nhĩ Thái, rồi xoay người ra ngoài thông báo với mọi người.
Thần sắc chăm chú, cử chỉ dịu dàng cẩn thận, vừa thổi cho cháo bớt nóng vừa đút từng muỗng cho Hàm Yên. Đáy lòng của nàng như có dòng nước ấm chảy qua, kiếp trước ngoài cha ra, đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với nàng như vậy.
Không biết tự lúc nào, có cái gì đó lưu lại trong lòng nàng mà chính nàng cũng không hay biết.
Một tháng dưỡng thương ở Thấu Phương Trai có lẽ là những ngày tháng thảnh thơi nhất từ lúc nàng xuyên đến đây, có nô tì hầu hạ chăm sóc, không cần lo kiếm sống, có Tiểu Yến Tử và Tử Vy thường xuyên đến trò chuyện làm bạn cùng nàng, Hoàng a mã cũng thường đến thăm nàng chắc là muốn bù đắp tình cảm giữa bọn họ. Nói thật, dung mạo của Hoàng a mã có chút giống với người cha ở kiếp trước khiến cho Hàm Yên có chút cảm giác quen thuộc thân thiết lại cảm động với những hành động quan tâm của Người bao ngày qua nhưng nhớ đến thân phận cửu ngũ chí tôn của Người, Hàm Yên không thể đối với Người như cha của kiếp trước, có chút e dè thận trọng.
Hôm nay, Hàm Yên cảm thấy khỏe hẳn, lại nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào, nàng muốn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành. Được Cẩm Tú đỡ ra bên ngoài, liền thấy Tiểu Yến Tử đang đánh nhau với hai nam nhân mặc đồ thị vệ, Hàm Yên lập tức đoán được đây là Cao Viễn, Cao Đạt – hai thị vệ Nhĩ Khang tìm đến bảo vệ Thấu Phương Trai. Nhưng nàng không quên hai kẻ này chính là hai quả bom hẹn giờ, hai kẻ phản bội sau này sẽ bị Hoàng Hậu sai khiến hại Tiểu Yến Tử và Tử Vy. Nàng phải làm gì mới có thể đuổi hai kẻ này đi, nhưng đuổi đi rồi thế nào, đám người Vĩnh Kỳ không thể suốt ngày canh chừng ở đây, ai sẽ bảo hộ bọn họ, người sau đó được điều đến liệu có tin được không, trong lúc nhất thời Hàm Yên không nghĩ ra nên làm sao. Nhíu mày đăm chiêu, Hàm Yên xuất thần nhìn Tiểu Yến Tử và Tử Vy, Nhĩ Thái là người đầu tiên phát hiện nàng, chạy đến bên cạnh nàng, lo lắng hỏi:
– Hàm Yên cách cách, sao Người lại ra đây, là do bọn ta ồn ào làm phiền Người nghỉ ngơi đúng không?
Hàm Yên giật mình, nhận ra lúc này không phải là lúc suy nghĩ mấy chuyện này, mỉm cười ôn hòa đáp lại:
– Không có, ở trong phòng nhiều ngày ta thấy quá ngột ngạt nên muốn ra ngoài dạo chút thôi. Ta khỏe rất nhiều rồi, không khó chiều như vậy đâu.
Lúc này, Tử Vy cũng nhìn thấy Hàm Yên đi đến đỡ nàng đề nghị:
– Nói sao thì cũng không đứng ngoài gió quá lâu được, chúng ta vào khách phòng ngồi xuống uống trà đi.
Mọi người đều đồng ý đi vào phòng, chia nhau ngồi xuống, đợi họ ngồi xuống, uống hết ly trà nói vài câu bâng quơ rồi Hàm Yên mới mở lời:
– Muội có quà tặng cho Tử Vy và Tiểu Yến Tử – Giơ tay ra hiệu Cẩm Tú dâng lên rồi nói tiếp – Hai túi thơm này là do muội tự tay may, tặng cho hai người, thêu thùa của muội không tốt lắm, hi vọng hai người không chê.
Nghe có quà, Tử Vy trước tiên lo lắng hỏi:
– Hàm Yên, sao muội lại nhọc lòng làm mấy thứ này, muội vẫn còn không khỏe mà.
Hàm Yên mỉm cười trả lời:
– Không sao, chỉ chút vật nhỏ không có mất sức lắm, muội coi như hoạt động tay thôi, cả ngày nằm trong phòng cũng chán. Thôi không nói mấy cái này, hai người xem thử hai cái túi thơm đi.
Tiểu Yến Tử không chờ đợi được cầm túi thơm lên ngắm nghía, tấm tắc khen:
– Đẹp, đẹp quá – Cả Tử Vy và Tiểu Yến Tử đều nhoẻn miệng cười thích thú lập tức đeo lên người.
Lúc này Hàm Yên mới nói ra mục đích thật sự của mình:
– Muội tặng quà xong rồi, hôm nay tới là muốn nói cho mọi người muội vẫn nên quay về Tường Phúc cung.
Nghe vậy, Tiểu Yến Tử lập tức phản đối:
– Không được, muội không thể quay về.
– Đúng vậy, không thể, ta cũng không đồng ý – Tử Vy cũng lên tiếng phủ quyết.
Tuy chỉ tiếp xúc ít ỏi một tháng, họ càng ngày càng yêu thích Hàm Yên, nàng có thể đàm luận thơ văn với Tử Vy cũng có thể nói đùa nghịch ngợm với Tiểu Yến Tử. Tính tình của nàng có dịu dàng điềm tĩnh của Tử Vy cũng có ngây thơ, trong sáng của Tiểu Yến Tử. Vì vậy, họ làm sao đồng ý cho nàng rời đi, khó khăn lắm mới tìm được một người hợp ý trong cái hoàng cung tính kế lẫn nhau này, Tiểu Yến Tử đề nghị:
– Hàm Yên, muội hãy ở đây đi.
– Nhưng…Nhưng… – Hàm Yên hơi do dự.
Vĩnh Kỳ suy nghĩ sâu xa hơn, giúp đỡ khuyên nhủ:
– Hàm Yên, muội ở đây đi, bây giờ quay về Tường Phúc cung, Hoàng ngạc nương sẽ không bỏ qua cho muội đâu. Nếu muội lo bên Hoàng a mã, huynh sẽ giúp muội nói rõ.
Thấy Tiểu Yến Tử và Tử Vy đều trông chờ nhìn nàng như nếu nàng không đồng ý họ sẽ khóc cho nàng xem, ánh mắt của mấy người Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái cũng chân thành, Hàm Yên cuối cùng đồng ý, Tiểu Yến Tử hớn hở nhảy cẫng lên vui mừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]