Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ liếc nhìn nhau bất đắc dĩ, Vĩnh Kỳ lên tiếng:
- Nhi thần biết lỗi rồi.
Trong lòng Nhĩ Khang thầm nghĩ: “Haiz, lần này bị đánh đòn là chuyện của Mông Nhĩ Đan, nếu như không có Hương phi đã không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà nguyên nhân này không thể nói ra được”.
- Lão phật gia đối với ba đứa nó đã có sẵn thành kiến ở trong lòng rồi, tuy trẫm đã nói thay bọn chúng rất nhiều hay, Lão phật gia cũng không nghe lọt tai. Trẫm cảm thấy chúng nó đang nguy hiểm trùng trùng, nếu như ba đứa cũng không bảo vệ được chúng, e là sợ hôn sự của các con cũng khó mà giữ được – Hoàng Thượng tiếp tục nói.
Nói tới đây, ba người khó nén kinh ngạc, trợn tròn mắt, há hốc mồm, Nhĩ Khang nôn nóng hỏi:
- Hoàng Thượng, tại sao không giữ được hôn sự chứ? Đã được chỉ hôn coi như là chuyện chắc chắn rồi, lẽ nào còn xảy ra thay đổi nữa sao?
- Phải đó, phải đó, Hoàng a mã, Người mau chọn ngày, giờ để cho mấy đứa chúng con sớm ngày thành hôn cho rồi – Vĩnh Kỳ vội vàng tiếp lời.
Nhĩ Thái cũng không chịu thua kém:
- Đúng vậy, Hoàng Thượng, tốt nhất là càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.
Hoàng Thượng thở dài lắc đầu:
- Bây giờ thì đã không còn đơn giản nữa, nếu như Lão phật gia không đồng ý, trẫm cũng không thể làm trái ý của người, chọn ngày giờ chỉ là vô ích. Huống chi hôn sự của các cách cách trước giờ lão phật gia luôn có quyền quyết định, xưa nay trẫm luôn theo ý của lão phật gia, thật sự không đành lòng chống lại Người.
Càng nói thì sắc mặt của mấy người Vĩnh Kỳ càng khó coi, Nhĩ Khang khó khăn mở miệng lần nữa:
- Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không thể có sự thay đổi nào nữa. Tử Vy là một cô nương vô cùng cố chấp, chắc Hoàng Thượng cũng hiểu rõ, lỡ như có sự thay đổi thần và Tử Vy đều không thể nào chấp nhận được.
- Hoàng a mã, con và Tiểu Yến Tử cũng như vậy đó – Vĩnh Kỳ lại nói.
Nhĩ Thái chắp tay nói:
- Hoàng thượng, vừa trải qua chuyện của Trại Á, khó khăn lắm chúng thần mới được ở bên nhau, thực sự không thể thay đổi nữa đâu ạ.
- Các con đừng có nóng lòng, trước mắt tình thế vẫn còn trong sự khống chế của trẫm, trẫm dự tính trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có sự thay đổi lớn lao nào – Hoàng Thượng trấn an bọn họ, lại nói tới điều Người luôn băn khoăn – Chỉ là Lão phật gia đối với chuyện thất học của Tiểu Yến Tử cũng luôn đêm ngày canh cánh bên lòng. Chuyện này cũng lạ thật, tại sao chuyện học vấn của Tiểu Yến Tử không có chút tiến bộ nào hết vậy.
Vĩnh Kỳ vội vàng nói đỡ cho Tiểu Yến Tử:
- Hoàng Thượng, dạo này Hàm Yên đã nghĩ ra cách, chuyện học vấn của Tiểu Yến Tử đã khởi sắc. Con sẽ cố gắng đốc thúc Tiểu Yến Tử.
- Hoàng Thượng, nói Lão phật gia bất mãn Tiểu Yến Tử thì vẫn còn nghe được, chứ còn Tử Vy dịu dàng, hiền hậu, hiểu biết sâu rộng, tại sao vẫn không được Lão phật gia thương yêu chứ? – Nhĩ Khang không nhịn được bất bình thay cho Tử Vy.
Hoàng Thượng nở nụ cười chua xót nói:
- Lão phật gia bảo thủ, quy định truyền thống, thân thế của Tử Vy là đại kị của Lão phật gia, điều này là do trẫm hại con bé – Đến đây, Hoàng Thượng bỗng nhớ đến Hạ Vũ Hà, cũng là lỗi của ông, liên lụy Hạ Vũ Hà ra đi trong uất ức, liên lụy Tử Vy chịu nhiều khổ sở tìm cha, nên ông cũng muốn bù đắp cho hai bên, liệu có cách nào vẹn toàn cả hai bên – Nhĩ Khang, nếu khanh đồng thời sở hữu Nga Hoàng và Nữ Anh thì sao?
Nhĩ Khang ngỡ ngàng không dám tin hỏi lại:
- Thần không hiểu lắm, Hoàng Thượng, ý của Người là…
- Khanh nghĩ Tình Nhi và Tử Vy có thể nào cùng ở chung hay không? – Lời Hoàng Thượng nói ra làm cho mấy người Nhĩ Khang đồng loạt biến sắc, mày trợn ngược, Nhĩ Khang nôn nóng lắc đầu, lớn tiếng từ chối:
- Hoàng Thượng, xin Người minh xét, thần và Tử Vy cùng thề hẹn sống chết, Tử Vy trong tim của thần là độc nhất vô nhị, thần không dám lừa dối Tình cách cách cũng không muốn phụ bạc Tử Vy. Xin Hoàng Thượng nhất định phải làm chủ cho thần.
Nghe nam nhân luôn chung tình với nữ nhi của mình, Hoàng Thượng thực sự rất vui nhưng tư tưởng đương thời luôn ăn sâu trong tâm tưởng của ông:
- Tâm tư của khanh, trẫm cũng hiểu, hạnh phúc của Tử Vy là điều trẫm coi trọng nhất nhưng có những lúc cuộc đời con người phải đối mặt với lựa chọn, có được cả hai vẫn thắng lợi hơn không có ai cả. Huống chi con cháu hoàng thất ai mà không năm thê bảy thiếp chứ.
- Hoàng thượng, thần nghĩ là tuyệt đối không được, tuy con cháu hoàng thất nhưng thần chỉ muốn một mình Tử Vy, thần thật sự không thể đem tình cảm duy nhất của mình chia ra thành nhiều phần – Nhĩ Khang thần sắc kiên quyết từ chối.
Có thể nhiều lần bị từ chối, nụ cười trên mặt Hoàng Thượng tắt hẳn, Nhĩ Thái sợ huynh trưởng chọc giận Hoàng Thượng nên vội hỏi sang chuyện khác:
- Hoàng Thượng, thế hôn sự của thần và Hàm Yên sao lại vấp phải trở ngại chứ, Hàm Yên ôn nhu hiền thục, tri thư đạt lễ, thân thế cũng trong sạch, vậy thì có gì Lão phật gia không thích chứ? Lẽ nào bây giờ vẫn còn tin cái gì là số mệnh khắc tinh nữa sao? Người đã vì nó bỏ mặc Hàm Yên mười mấy năm, để cho một cách cách kim chi ngọc diệp sống một cuộc sống thầm lặng còn thua một nô tì, lần nãy lẽ nào lại vì nó cướp mất hạnh phúc của Hàm Yên nữa sao? – Càng nói càng bất bình, thanh âm càng ngày càng lớn mà hắn vẫn không biết, Nhĩ Khang vội vàng kéo hắn lại khuyên:
- Nhĩ Thái, đệ bình tĩnh đi.
Có lẽ cảm thấy có lỗi với Hàm Yên, Hoàng Thượng cũng không tức giận với hắn chỉ nhíu mày thở dài nói:
- Chuyện hai nữ nhi gả vào một nhà vốn chưa từng xảy ra kể từ khi Đại Thanh ra đời, trẫm phá lệ khiến cho triều đình có nhiều tranh cãi. Hơn nữa Hàm Yên vốn không được Lão phật gia thích khiến cho hôn sự của hai đứa cũng gặp trở ngại – Tới đây, Hoàng Thượng cũng không muốn nói tiếp nữa – Thôi. Mấy đứa về trước đi, để trẫm thử tìm cách đã. Nhưng mà ba đứa Tử Vy cũng phải biểu hiện một chút mới được, con xem Tình Nhi được Lão phật gia thương yêu như vậy, Lão phật gia thích dạng nữ nhi như thế nào các ngươi hẳn rõ rồi chứ - Phất phất tay, mấy người Vĩnh Kỳ đành lui ra trước.
Trên đường trở về, Nhĩ Khang còn đang bực dọc:
- Sao đột nhiên lại nghĩ ra ý nghĩ Nga Hoàng Nữ Anh vậy chứ, rõ ràng là không thể nào?
- Ai biểu huynh tài giỏi ưu tú được nhiều người yêu thích? – Vĩnh Kỳ giờ phút này chẳng còn tâm trạng an ủi Nhĩ Khang.
- Huynh đừng trêu chọc ta nữa, ta đang lo gần chết đây – Nhĩ Khang than thở.
Vĩnh Kỳ thì không nghĩ như vậy:
- Huynh lo gần chết hả? Ta cũng lo gần chết đây, ta cảm thấy vấn đề của huynh không lớn, cùng lắm thì cưới hết cả hai người, vấn đề của ta mới lớn nè, huynh nghĩ học vấn của Tiểu Yến Tử thực ra có hi vọng hay không?
- Sao lại không có hi vọng chứ? Tiểu Yến Tử thông minh như vậy, huống chi còn có Hàm Yên và Tử Vy nữa, lần trước Hàm Yên chẳng phải đã giúp Tiểu Yến Tử học thuộc Cổ tòng quân hành sao? Bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần Tiểu Yến Tử mà nói sai thành ngữ, tất cả chúng ta sẽ chỉnh, bắt buộc muội ấy phải học, mưu sự tại nhân mà – Nhĩ Khang đề nghị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]