Hoài Cẩm Nam mở cửa xe cho Tịnh Kỳ, hai người có hẹn ăn tối với ba mẹ của cô. Sáng nay khi đang làm việc cô liền nhận được điện thoại của mẹ, nói muốn mờ Hoài Cẩm Nam về nhà ăn tối.
Đây cũng coi như lần đầu anh chính thức đến nhà cô, bình thường họ đều cùng nhau đến nhà ông bà thôi. Vì vậy trời mới chập tối, anh đã đến đón cô.
Vừa đi vào trong xe, cô còn tưởng nhầm là lên nhầm xe giao hàng. Trong xe chất đống lễ vật.
“Ăn cơm xong anh định đi đâu à?” Tịnh Kỳ nhìn về phía Hoài Cẩm Nam.
Anh cúi người thắt dây an toàn cho cô, lúc chuẩn bị về chỗ còn không quên hưởng dụng đôi môi anh đào kia.
“Không có. Là mang tặng bố mẹ.”
“Nhiều như vậy.” Cô tinh mắt nhìn thấy trong đó còn có hộp đá ngọc thạch màu tím đen mới ra của Đông Đô Cổ. Ngày đó ba cô muốn mua nhưng không kịp, bên đó nói đã có người đặt trước. Không ngờ là anh.
“Một chút lòng thành.” Hoài Cẩm Nam vuốt tóc cô, xem cô ngồi ngăn ngắn mới lái xe rời đi. Lúc này, anh hoàn toàn không biết trong mắt, trong hành động của anh đều toát ra sự yêu thương, nuông chiều.
Tịnh Kỳ thấy thái độ của anh với bố mẹ mình như vậy thì rất vui, cô quyết định sẽ thân thiết hơn với người nhà anh. Còn riêng Hồ Hiểu Mai, tha thứ cho cô, cô không làm được chuyện đối xử tử tế với người xúc phạm mẹ cô, dù bà ta đã xin lỗi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-tong-anh-tranh-ra/2792179/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.