Hoài Cẩm Nam kéo tay cô lại, ôm cô vào lòng, lộ ra gương mặt tươi cười nhìn về phía sau Tịnh Kỳ: “Ông nội.”
Hoài Bình thấy hai người lâu quá không ra, đành vào hỏi: “Sao rót cốc nước mà lâu quá?”
Hoài Cẩm Nam dùng tay che miệng Tịnh Kỳ, tránh cho cô nói ra những lời không nên nói, làm bộ đứng đắn trả lời: “Cháu cùng Manh Manh đang thương lượng ăn món gì chiều nay. Cô ấy muốn mua đồ sang bên đấy nấu cơm. Nhưng cháu nói cô ấy chưa nghỉ ngơi tốt nên không cần vất vả, liền đi ra ngoài ăn, Manh Manh trách cháu không hiểu chuyện, đồ ăn bên ngoài không có tốt cho sức khỏe lắm.”
Nghe được Hoài Cẩm Nam nghiêm trang mà nói linh tinh, Hoài Bình vậy mà nghiêm trang đồng ý với Hoài Cẩm Nam, cũng có thể là biết giữa hai người có điều gì mờ ám, nhưng không muốn chọc thủng, liền vui vẻ cười: “Vậy nghe Tịnh Kỳ nói ở nhà ăn. Tịnh Kỳ không thoải mái vậy đừng nấu cơm, Cẩm Nam sẽ là người phụ trách làm bữa tối, ông cháu mình chờ nếm thử tay nghề của nó là được.”
“Được, ông nội.” Hoài Cẩm Nam vội vàng đáp ứng.
Hoài Bình trả lời một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Lúc này Tịnh Kỳ giãy giụa không cho Hoài Cẩm Nam tiếp tục che miệng mình, Hoài Cẩm Nam thấy sắp không giữ được cô, vội vàng ấn đầu cô vào trong lòng ngực. Một tay đè đầu, một tay ôm lấy đầu vai Tịnh Kỳ, làm bộ ôm lấy cô, không cho cô tránh thoát cũng không cho cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-tong-anh-tranh-ra/2792145/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.