Mấy người nghe thấy Tịnh Kỳ ghét bỏ, liền muốn tức giận nhưng nghĩ đến lát nữa cô sẽ ở dưới thân họ kêu gào nên không so đo với cô. Lúc này một tên tự cho là đẹp trai tiếng lên đẩy ly rượu về phía cô.
“Tôi mời cô, uống đi.”
Tịnh Kỳ híp mắt, ngơ ngác mà nhìn anh ta. Giây tiếp theo, đột nhiên giơ tay, đem kia ly rượu hất đến trên người anh ta.
“Anh là ai mà dám ra lệnh cho tôi!”
Đột nhiên bị người hất một cốc rượu, tên đàn ông kia liền thẹn quá hóa giận, chuyện này nhất định sẽ trở thành trò cười làm mọi người chê cười anh ta.
“Cô bị điên à!”
Người pha chế yên lặng quan sát rồi lặng lẽ ấn chuông kêu bảo an, trong lòng lại yên lặng vỗ tay.
Tịnh Kỳ nghe anh ta hô to gọi nhỏ, mắt trừng lớn hơn nữa, mặt mày sắc bén đem mấy người đều sợ tới mức sau này lùi một bước.
“Anh còn dám quát tôi?”
Cô vung tay lên, một tiếng vang giòn dã lọt vào tai những người vây quanh. Tất cả mọi người đều không dám tin tưởng, song nghĩ đến vị đại tiểu thư này là hòn châu báu trong lòng nhà họ Tịnh, phản ứng như vậy cũng là bình thường.
Tịnh Kỳ đánh anh ta nhưng anh ta không dám đánh lại. Hòn ngọc quý của Dương Kỳ không phải muốn đụng là đụng được. Nếu anh ta can đảm đánh trả, có thể sáng mai cả nhà họ sẽ không còn chỗ đặt chân ở Nam Kinh này.
“Mẹ nó, đen đủi, gặp phải cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-tong-anh-tranh-ra/2792139/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.