Hoài Cẩm Nam từ phòng tắm bước ra, không nhìn thấy Tịnh Kỳ đâu cả, anh đi vào trong phòng ngủ cũng không thấy cô đâu liền chạy vào thư phòng.
Cô gái nhỏ đang nhắm mắt thư giãn nghe nhạc, anh chầm chậm bước lại gần, tỉ mỉ quan sát gương mặt cô. Có lẽ do mang thai nên trông cô có vẻ mượt mà hơn, gương mặt càng tinh tế mang theo chút dịu dàng của tình mẫu tử. Tuy rằng đã ngủ thiếp đi nhưng tay cô vẫn đặt ở trên bụng.
Anh giơ tay định chạm vào nhưng lại nhớ đến tương tác giữa anh và hai bé nên đành thu tay về. Quay người đi về phòng thay quần áo sau đó mới quay lại bế cô về phòng ngủ.
Hoài Cẩm Nam thật cẩn thận đặt Tịnh Kỳ xuống, điều chỉnh lại tư thế cho cô sau đó mới lên giường, ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán “Ngủ ngon”
“Ưm” Tịnh Kỳ cựa mình đáp lại.
Sáng hôm sau, Hoài Cẩm Nam tỉnh lại bởi vì tay anh đã tê rần, cúi người nhìn về phía kẻ gây ra đang nằm trong ngực mình, anh liền ngơ ngẩn...
Cô co người lại, dựa sát vào anh, ngay cả khuôn mặt cũng suýt gối lên mặt anh, bởi vì dựa rất gần, cho nên không cần quay đầu lại cũng có thể hôn cô.
Cô ngủ rất ngon, khóe miệng còn hơi mỉm cười, giống như mơ thấy giấc mơ đẹp, cánh tay thon dài, trắng muốt vắt ngang quan eo anh. giờ phút này, anh cũng cảm nhận được cảm giác cô thực sự đã trở bên mình.
Cố chịu cảm giác khó chịu kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-tong-anh-tranh-ra/2792004/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.