Tịnh Kỳ biết mình không nên khóc nhưng cô không nhịn được, vùi đầu vào ngực Hoài Cẩm Nam, cố gắng xóa đi những hình ảnh trong đầu.
“Manh Manh, sau này anh nhất định sẽ làm người tốt. Do đó, chúng ta mãi chơi với nhau được không?” Cậu thiếu niên 12 tuổi nắm lấy tay cô, đặc biệt cẩn thận dò hỏi.
“Manh Manh, mau xem! Có sao băng, mau mau ước đi!” Cũng là cậu thanh niên đó lôi kéo tay cô nhìn lên bầu trời, nụ cười trên môi cậu đặc biệt vui vẻ, không hề giống người suýt nữa bị người hầu bỏ rơi ngoài đường.
“Manh Manh, thực xin lỗi! Anh phải đi rồi! Manh Manh… tạm biệt!” Cậu thanh niên 18 tuổi, trầm giọng từ biệt, sau đó không chút lưu luyến mà tạm biệt.
Từ năm mười tuổi đến năm mười lăm tuổi, tất cả kí ức về Bạch Doanh Trần như một bộ phim chiếu lại trong đầu cô, cứ nghĩ chỉ là tình cảm bình thường nhưng không ngờ cô lại coi nó như tình thân, lại vì thế mà đau lòng như vậy.
Níu chặt lấy áo anh, bên tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, tâm trạng của Tịnh Kỳ cũng dần ổn định trở lại.
“Về đến nhà rồi! Chúng ta vào nhà trước được không?” Đợi đến khi nhận được cái gật đầu của Tịnh Kỳ, anh mới đặt cô xuống ghế, mở cửa vòng ra bên kia xe, bế cô xuống.
“Cậu đi về đi!” Hoài Cẩm Nam nói với bí thư Trần.
“Vâng” Bí thư Trần trả lời, sau đó liền lái xe rời đi.
Tịnh Kỳ từ trong ngực Hoài Cẩm Nam ngẩng đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-tong-anh-tranh-ra/2792001/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.