Củ Cải và Đậu Đậu lúc bốn tháng tuổi, luôn luôn phải cùng ba Cẩm Nam giành giật thức ăn từng phút từng giây. Bởi vì chỉ cần không để , ba ba thân yêu liền sẽ nhân cơ hội mà thưởng thức nhất.
Điển hình như một buổi tối nào đó, Tịnh Kỳ vừa cho Đậu Đậu bú xong liền ôm lấy Củ Cải cho bé bú, đột nhiên vẻ mặt vốn đang dịu dàng của cô chợt thay đổi, Tịnh Kỳ sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Á!”
Hoài Cẩm Nam vừa tắm rửa xong, tóc ướt sũng cũng chưa kịp lau khô, vội vàng quấn khăn tắm, hốt hoảng chạy vào phòng ngủ.
“Sao đấy, sao đấy?”
Tịnh Kỳ bĩu môi, cúi đầu chỉ vào Củ Cải vì bị mình bóp mũi, phải buông miệng nên mắt đầu khóc oe oe ầm ĩ lên, giận mắng: “Con anh cắn em!”
Cô chỉ vào hột gạo trăng trắng nơi hàm răng có thể nhìn ra của bé, nói: “Đây này, răng của Củ Cải cắn em!”
Hoài Cẩm Nam nhìn chằm chằm bà xã mình, nuốt nước bọt, mới sải bước vững vàng tiến lên, đi tới cạnh giường, vỗ mấy phát lên cái mông nho nhỏ đang mặc tã nước tiểu của Củ Cải: “Dám cắn vợ của ba? Ba còn chưa dám cắn đây nè!” Củ Cải cho rằng ba mình đang chơi đùa với mình, cho nên chuyển khóc thành nhếch miệng cười.
“Bốp” Tịnh Kỳ đập vào tay Hoài Cẩm Nam, tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện người này hay nói linh tinh như thế.
Hoài Cẩm Nam thở dài, một lần nữa chỉ vào Củ Cải lại bắt đầu cười đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-tong-anh-tranh-ra/2791990/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.