Chương trước
Chương sau
Tam lang nhà họ Liễu chẳng phải chính là Liễu Long Đình hay sao? Quả nhiên bức tranh tối qua bị người khác lấy mất, không ngờ lại vì bức tranh này mà mang lại nhân duyên cho Liễu Long Đình.
Vừa rồi tôi bị Kiều Nhi nói đến mức hối hận vì lúc trước không gả cho Liễu Long Đình, bây giờ xuất hiện người muốn giành chồng với tôi, đáng nhẽ tôi phải tức giận mới đúng. Nhưng bây giờ tôi lại buồn cười. Nghĩ tới Liễu Long Đình bình thường cứ bày ra vẻ mặt gia trưởng với tôi, bây giờ lại bị phụ nữ tới nhà cầu hôn, nếu anh ta có mặt ở đây thì tôi cũng ngượng thay anh ta.
“Hoàng Tam Nương, bà lấy đâu ra chủ nhân chó má gì đó? Muốn kết thân với em ba của tôi hả? Cũng không nhìn xem thân phận của mấy người là gì! Chủ nhân của bà coi trọng em ba của tôi thì kêu cô ta tới đây, chẳng lẽ lại là tiên gia hạ đẳng nào đó?”
Liễu Liệt Vân trào phúng một tràng, nhưng Hoàng Tam Nương lại không tức giận, ngược lại càng ngang ngược hơn: “Cô đừng xem tôi tu vi không bằng cô, nhưng chủ nhân mới của tôi từng được Nỗ Nhĩ Cáp Xích đích thân sắc phong là tiên gia, sau này được phong làm quý phi, làm việc cho triều đình, dư sức xứng đôi với nhà cô.”
“Xem ra là có chút lai lịch, chẳng trách nuôi chó cũng càn rỡ như thế. Trở về nói cho chủ nhân nhà cô, loại đàn bà từng bị hoàng đế chơi rồi, em ba của tôi chướng mắt!” Liễu Liệt Vân vừa dứt lời, một cơn gió bỗng thổi vào từ ngoài cửa, một cô gái thắt bím tóc khiêng gậy trúc đi đằng trước, dẫn theo một chiếc kiệu chạm trổ phượng hoàng nhẹ nhàng bay vào. Hoàng Tam Nương cùng đội ngũ cầu hôn của bà ta nhanh chóng tách ra hai bên, chiếc kiệu đứng ngay đối diện cửa nhà họ Liễu, đối mặt với Liễu Liệt Vân, một người phụ nữ cài trâm ngọc đầy đầu thò ra từ kiệu, đeo một mảnh lụa mỏng che mặt, mặc trang phục thời nhà Thanh, khoảng chừng 25 - 26 tuổi. Nếu không phải chung quanh tôi còn có mấy người đang đứng thì tôi sẽ cho rằng mình xuyên vào phim Chân Hoàn truyện mất.
“Chị đừng so đo với người hầu, tối qua em vô tình nhặt được một bức tranh của tam công tử nhà chị, em thật lòng coi trọng cậu ba, mong chị có thể làm chủ tác hợp hôn sự của hai người chúng em”
Vừa rồi tôi còn muốn nhạo Liễu Long Đình, bây giờ thấy người phụ nữ này đến nhanh như vậy, hơn nữa trông cô ta còn rất xinh đẹp, thân phận cao hơn nhà họ Liễu, còn sẵn sàng khom lưng lấy lòng Liễu Liệt Vân, gọi Liễu Liệt Vân là chị... Vãi chưởng, phụ nữ như vậy thì trưởng bối nhà ai sẽ ghét chứ!
Thấy người phụ nữ này khách khí như vậy, Liễu Liệt Vân cũng dịu đi một chút, gọi đối phương một tiếng nương nương, nói rằng bây giờ Liễu Long Đình còn đang mang tội, không phù hợp cưới gả.
“Nếu bây giờ Long Đình không tiện thì em nguyện ý chờ anh ấy, chỉ mong chị có thể cho em với Long Đình một cơ hội, sau này hai chúng ta liên hôn, toàn bộ đền thờ tiên gia ở Đông Bắc, hai nhà chúng ta chiếm hơn phân nửa”
Liễu Liệt Vân lại không bận tâm tới chuyện này, ngược lại quay sang nhìn tôi, suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Chuyện này tôi cũng không thể tự quyết định. Thế này đi, hôm nay tôi sẽ thương lượng với em trai, nếu em trai tôi đồng ý thì nhà họ Liễu sẽ chuẩn bị sính lễ, đích thân tới quý phủ của nương nương.”
Người phụ nữ gật đầu đồng ý, nhưng lúc sắp xoay người lên kiệu, cô ta bỗng nhớ tới chuyện gì, lại gần Liễu Liệt Vân nói nhỏ: “Đêm qua em thấy Long Đình cùng đệ tử xuất mã của anh ấy pha trộn trên giường, chị phải nhắc nhở nhiều hơn, lỡ để người khác nhìn thấy thì tiền đồ của Long Đình cũng sẽ bị ảnh hưởng”
Tôi không biết có phải người phụ nữ này cố tình nói cho tôi nghe hay không, đã kề sát bên tai Liễu Liệt Vân mà còn cố tình cho tôi nghe, khiến tôi rất xấu hổ, cảm giác như tôi làm hại tiền đồ của Liễu Long Đình. Sắc mặt của Liễu Liệt Vân cũng rất xấu hổ, nói với cô ta rằng sẽ chú ý.
Sau khi đội ngũ này hấp tấp rời đi, Liễu Liệt Vân kêu tôi tiếp tục ăn cơm, cô ấy đi tìm Liễu Long Đình nói chuyện này. Nhưng bây giờ tôi nào còn tâm tư nuốt trôi cơm, rất muốn nghe lén xem Liễu Liệt Vân sẽ nói gì với Liễu Long Đình, chỉ có thể nhàm chán ngồi ở đại sảnh. Thấy Long Đăng đẩy một chiếc xe nhỏ đi ngang qua trước mặt tôi, tôi lập tức giữ Long Đằng lại, hỏi anh ba của cậu bé thích mẫu phụ nữ thế nào? Anh ba sẽ thích người phụ nữ vừa rồi chứ?
Mặc dù Long Đăng cũng băng tuổi Kiều Nhi, nhưng không thông minh già dặn như Kiều Nhi. Cậu bé một tay cầm xe hơi đồ chơi, một tay lau nước mũi chảy ra, nói: “Anh ba thích nhỏ nhắn đáng yêu, không thích mạnh mẽ hơn anh ấy. Long Đăng không thích, anh ba cũng sẽ không thích!"
“Vậy Long Đằng thích người phụ nữ vừa rồi không?” Tôi hỏi Long Đằng.
“Không thích.”
Ha ha ha, tôi không nhịn được bật cười, thái độ trà xanh nói với Long Đằng cô ta xinh đẹp cỡ nào, tốt thế nào, sau đó xấu hổ một chút, hỏi Long Đăng: "Vậy em thích chị không? Em xem, chị Tô còn mua đồ chơi cho em nữa mà”
Long Đăng hít mũi, mặt đẹp nên chảy nước mũi cũng vẫn đẹp. Tôi cầm khăn lau nước mũi cho Long Đăng. Cậu bé nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt hơi giống Liễu Long Đình, nhưng non nớt hơn Liễu Long Đình rất nhiều, vẻ mặt ngây thơ: “Không thích, chị Tô quá xấu”
Tôi suýt nữa nhét khăn giấy lau nước mũi vào miệng của Long Đẳng. Nhưng lại thầm nghĩ sao tôi có thể ghê tởm đến thế, cho nên nói Long Đằng tự chơi một mình đi, miễn cho thằng nhóc này hở cái là chê tôi xấu.
Liễu Liệt Vân nói chuyện với Liễu Long Đình rất lâu, tôi ăn cơm tối về phòng mà đèn trong phòng họ vẫn còn sáng. Mặc dù tôi ở ngay bên cạnh phòng Liễu Long Đình, nhưng họ nói gì tôi lại không nghe thấy. Nhìn chiếc giường đêm qua còn lăn lộn với Liễu Long Đình, tôi lại nhớ tới lời nói của người phụ nữ kia, nếu làm chuyện đó sẽ ảnh hưởng tới Liễu Long Đình, thì có phải là sau này tôi không thể ngủ với anh ta nữa không?
Suốt buổi tối, tôi đã sẵn sàng cho tình huống xấu nhất. Nếu Liễu Long Đình muốn kết hôn thì kệ, chung quy tôi với anh ta sẽ không có kết quả gì. Thừa dịp bây giờ còn chưa có tình cảm, anh ta quyết định như thế nào đều không ảnh hưởng tới tôi.
Tôi tắt đèn đi ngủ. Đến khoảng nửa đêm về sáng, tiếng sột soạt bỗng vang lên bên giường tôi. Tôi hoảng sợ, còn tưởng thứ gì bò vào, vội mở đèn di động ra soi sáng, thấy một con rắn trắng to nửa mét ngẩng cao đầu đứng bên giường tôi, nói: “Mau mặc đồ vào rồi đi. Cô đúng là máu lạnh, tôi sắp cưới người khác mà cô còn ngủ say sưa như thế! Trách tôi quá tốt với cô đúng không? Mau dọn dẹp một chút, chúng ta đi!”
Tôi quả thực không biết nên nói gì bây giờ, nhất thời cạn lời. Thấy anh ta giục mình, tôi không kịp nghĩ nhiều mà nhanh chóng mặc quần áo hỏi anh ta chúng tôi đi đâu.
“Về nhà cô chứ còn đi đâu nữa” Liễu Long Đình nói rồi kêu tôi bò lên lưng, sau đó anh ta bò ra ngoài theo cửa sổ, dẫn tôi chui vào rừng cây dưới ánh trăng.
Ánh trăng xuyên qua lá cây, cái bóng loang lổ chiếu trên thân thể trắng tỉnh của Liễu Long Đình. Tôi hỏi anh ta chẳng phải là ở nhà ăn tết xong rồi đi hay sao? Tại sao lại đi ngay bây giờ? Liễu Long Đình quay lại nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, dừng lại một chút rồi nói: “Nếu cô muốn tôi cưới người phụ nữ kia thì tôi sẽ dẫn cô về ngay bây giờ.”
Vãi chưởng! Liễu Long Đình dẫn tôi rời đi, chẳng lẽ là Suy xét cảm thụ của tôi? Trong lòng tôi nhất thời ấm áp, võ lên đầu anh ta nói không cần, về nhà tôi đi.
Nghe vậy, Liễu Long Đình mới tiếp tục chạy xuống núi Trường Bạch. Tôi nhìn chán ghét trên người anh ta, hỏi: “Liễu Long Đình, bây giờ tôi còn có thể chọn gả cho anh chứ không phải là làm đệ tử xuất mã được không?”
Không chờ Liễu Long Đình trả lời, tôi bỗng ngửi thấy mùi khai đặc thù của động vật, mấy chục con chồn chui ra khắp nơi, vây quanh tôi và Liễu Long Đình. Một con chồn lớn xông đến trước đường đi của chúng tôi, biến thành Hoàng Tam Nương ban ngày mới đến nhà họ Liễu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.