Chương trước
Chương sau
“Liễu Long Đình, bức tranh tối qua tôi vẽ cho anh đâu?” Tôi nhanh chóng xuống giường, đi về phía giá vẽ, giá vẽ còn ở đây, nhưng bức tranh kia lại không thấy.
Liễu Long Đình mặc quần áo xuống giường, thấy tôi khom lưng tìm kiếm khắp nơi, lập tức ôm tôi vào lòng, cắn lên vành tôi tôi: “Đừng tìm, mất thì mất, chẳng lẽ cô còn sợ? Có lẽ là chị hai lấy đi ngắm cũng nên”
Nói tới đây, hơi thở nóng rực trong miệng anh ta phả vào cổ tôi, khiến tôi nổi giận đẩy anh ta ra. Nếu anh ta không đế ý thì tôi còn để ý làm gì? Chẳng qua tối qua lúc tôi với Liễu Long Đình đang làm chuyện ấy mà lại có người vào phòng, khiến tôi hơi xấu hổ.
“Liễu Long Đình, chuyện tối hôm qua, nếu bị người nhà anh biết thì có vấn đề gì không?”
Dù gì tôi cũng là đệ tử xuất mã của Liễu Long Đình chứ không phải là vợ anh ta, nhưng lại xảy ra quan hệ quá trớn, nghĩ kiểu gì cũng thấy ghê tởm.
“Có vấn đề gì?” Liễu Long Đình hỏi lại tôi.
“Chính là... chính là..” Trong lúc nhất thời, tôi không thể nói rõ có vấn đề gì, nhưng lại thấy rất gượng gạo, bèn nói với Liễu Long Đình là đừng làm chuyện đó với tôi nữa, làm nhiều sau này sẽ bị người khác biết.
Không rõ hôm nay Liễu Long Đình bị sao mà lại ôm eo tôi từ đằng sau, nghiêng đầu nói: “Rõ ràng mỗi lần đều là cô không nhịn được muốn tôi, ăn tôi xong lại trở mặt không chịu thừa nhận.”
Lúc nói câu này, bàn tay của Liễu Long Đình không thành thật mò lên eo thọc lét tôi, khiến tôi không nhịn được cười âm lên, vừa dùng sức đẩy Liễu Long Đình vừa măng anh ta, nhưng Liễu Long Đình không cho tôi đẩy ra, cùng cười với tôi, sau đó bế tôi lên xoay mấy vòng, lại đè lên giường hôn tôi, bế tôi ngồi lên eo anh ta, lại tiếp tục một hồi mây mưa.
Sau khi mọi thứ bình tĩnh lại đã sắp tới giữa trưa, lúc xuống giường, chân tôi mỏi nhừ suýt nữa không đứng được. Giọng nói của Liễu Liệt Vân truyền ra từ hành lang, đại khái là đã giải quyết chuyện của cô ấy xong nên về nhà.
Giữa trưa chúng tôi cùng nhau ăn cơm. Tôi ngồi bên cạnh Liễu Long Đình, Liễu Liệt Vân nhìn chăm chăm chúng tôi một hồi lâu, không biết có phải cô ấy đã nhận ra gì đó không, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào bát của Liễu Long Đình, nói: “Long Đình, lần này em về nhà có vẻ có hơi người nhiều hơn đấy. Bây giờ em đã không còn như trước kia nữa, phải cẩn thận một chút, đừng dã tràng xe cát biển đông”
Liễu Long Đình không để ý tới Liễu Liệt Vân, tiếp tục ăn cơm, bình thản nói anh ta đã biết. Ngay cả tôi ngồi bên cạnh cũng nhận thấy anh ta có lệ, Liễu Liệt Vân đương nhiên cũng biết, quay sang nhìn tôi mấy lần như có lời muốn nói, nhưng lại không tiện nói ra, cau mày một hồi rồi đặt bát đũa xuống, kêu Liễu Long Đình ra ngoài có chuyện muốn nói với anh ta.
Liễu Long Đình vẫn còn ngậm đồ ăn. Thấy Liễu Liệt Vân kêu mình, anh ta im lặng một hồi mới đặt bát xuống, cùng Liễu Liệt Vân ra ngoài.
Tôi cứ cảm thấy mâu thuẫn giữa Liễu Long Đình và Liễu Liệt Vân là vì tôi. Vừa rồi ý của Liễu Liệt Vân là Liễu Long Đình dính hơi người, khiến anh ta dã tràng xe cát, chẳng lẽ là tại ân ái với tôi nhiều lần?
“Chị Bạch, cho chị cái này!” Kiều Nhi gắp chân gà bỏ vào bát của tôi. Tôi hồi phục tinh thần, quay sang nói cảm ơn cô bé. Kiêu Nhi cười hì hì nói: “Chị Bạch, chị thích anh ba không?”
Tôi lập tức đỏ mặt, không biết nên nói với Kiều Nhi như thế nào. Tôi vòng vo nói tôi là đệ tử xuất mã của Liễu Long Đình, hơn nữa chúng tôi là giống loài khác nhau, sao có thể thích anh ta. Nếu cứ phải nói thích thì chắc là thích kỹ năng trên giường của anh ta, nhưng tôi không thể nói với Kiều Nhi như thế.
“Chị Bạch, em biết coi bói xem tướng số, chị cần em coi giúp chị không?” Kiều Nhi như bà cụ non quỳ trên ghế, cười hì hì hỏi tôi.
“Em lừa chị. Chị mới tin con nít như em đâu.”
Tôi cố ý kích thích Kiều Nhi. Quả nhiên cô bé tức giận trợn tròn mắt, bất mãn phản bác: “Em lớn hơn chị 40 tuổi, không phải là con nít đâu nhé! Hơn nữa em tu luyện xem tướng, tính thiên cơ, sau này em xuất mã thì sẽ làm xuất mã tiên coi bói cho người tai”
Thấy Kiều Nhi nghiêm túc, tôi không nói đùa với cô bé mà nói, được rồi, em nhìn giúp chị xem chị sẽ như thế nào?
Thấy tôi thuận theo, Kieu Nhi mới vui vẻ yêu cầu tôi chìa tay ra. Tôi đưa tay cho cô bé, Kiêu Nhi hào hứng cầm tay tôi nhìn, vừa xem tay vừa nhìn mặt tôi, cau mày suy tư hồi lâu mới nói: “Chị Bạch, tướng số của chị rất phức tạp, em chỉ có thể xem được một chút. Đại khái là kiếp trước, hoặc là kiếp này của chị đều có tiên duyên rất mạnh, hoặc kiếp trước chị vốn là tiên, kiểu tiên mà địa vị cao luôn ấy, hoặc lương duyên của chị là tiên. Điều thứ nhất không quá khả năng, bây giờ chị chỉ là phàm nhân bình thường, vậy thì kiếp trước không có khả năng là tiên gia lợi hại. Tiên gia đầu thai kiếp sau đều sẽ tìm Thượng Phương Tiên làm xuất mã tiên của mình, chứ không chọn địa phương tiên như anh ba của em đâu, trước kia anh ấy còn phạm phải rất nhiều tội, nếu không phải chị nhận anh ấy thì chắc đã bị xử tử rồi”
“Bị xử tử ư? Thế là sao?” Tôi nhất thời nổi hứng hỏi Kiều Nhi: “Trước kia nha ba của em từng phạm lỗi gì?”
Nhìn Liễu Long Đình bình thường lúc thì lạnh lùng lúc thì đầy chính khí, tôi thật sự không nghĩ ra trước kia anh ta sẽ phạm sai lầm gì.
“Cụ thể thì em không rõ. Lúc đó có tiên muốn bắt anh ba, vẫn là anh cả bảo vệ anh ba. Sau này không hiểu sao lại làm tiên gia của chị, một lòng hướng về cái thiện, mạng sống của anh ba mới được bảo vệ, cho nên chị còn là ân nhân cứu mạng của anh ba”
Nghe Kiều Nhi nói vậy, tôi lập tức cảm thấy Liễu Long Đình thật quá đáng. Dù gì tôi cũng bảo vệ tính mạng của anh ta, thế mà anh ta còn suốt ngày vênh váo với tôi. Chẳng lễ mỗi tối anh ta không nên tắm rửa cho tôi, lấy cơm gắp đồ ăn cho tôi hay sao? “Thế sao vừa rồi em còn nói lương duyên của chị là tiên?” Tôi hỏi.
“Thế này thì dễ giải thích. Lương duyên là tiên, tức là kiếp trước, hoặc kiếp này chồng chị là tiên gia. Kiếp trước em không đoán được, nhưng nếu là kiếp này, anh ba là xuất mã tiên của chị thì không chừng anh ba chính là chồng chị. Nhưng chị đừng ghét bỏ anh ba, mặc dù lúc trước anh ba phạm lỗi lớn, nhưng anh ba rất tốt. Hơn nữa phàm nhân giả cho tiên gia thì hai bên sẽ làm chuyện xấu hổ, hấp thụ linh khí của tiên gia, phụ nữ sẽ càng ngày càng xinh đẹp, cũng sẽ càng ngày càng khỏe mạnh”
Nghe vậy, tôi ôm bụng cười, động lòng hỏi có phải là thật không? Nào có cô gái có thể chống cự sự cám dỗ càng ngày càng xinh đẹp?
“Em không lừa chị đâu. Em quen với một người...”
Khi chúng tôi đang nói giỡn thì Liễu Liệt Vân và Liễu Long Đình từ ngoài vào nhà. Liễu Liệt Vân cười vui vẻ với tôi, liên tục kêu tôi ăn nhiều một chút. Song sắc mặt của Liễu Long Đình lại rất khó coi, không nói với chúng tôi một câu nào mà về phòng luôn. Liễu Liệt Vân lại ngồi xuống bên cạnh tôi, cười gắp đồ ăn cho tôi, nói: “Bạch Tô, Long Đình không xứng với cô đâu, cậu ta chính là một kẻ phóng đãng, cô đừng bị cậu †a lừa gạt. Trước kia bao nhiêu cô gái từng bị cậu ta lừa vừa thất thân vừa mất mạng, cô đừng có nghĩ quấn”
Tôi loáng thoáng đoán được ý của Liễu Liệt Vân, vốn định nói với cô ấy là có gì đâu mà xứng hay không, thực ra tôi với Liễu Long Đình không có gì. Nhưng còn chưa kịp nói thì bỗng có tiếng kèn xona thổi vang, một người phụ nữ trung niên mặc đồ đỏ, vung khăn tay hoa đào, đằng sau là mấy người hầu khiêng gánh hỷ, không chào hỏi một tiếng mà kêu lên: “Liệt Vân có nhà không?” Nhìn người phụ nữ này, Liễu Liệt Vân khó chịu đứng dậy chửi một tiếng, kêu bà ta tới làm gì. “Tôi đến đây đương nhiên là cầu hôn. Tối qua chủ nhân nhà tôi nhặt được bức tranh vẽ tam lang nhà cô, hôm nay tôi đến là để cầu hôn tam lang nhà cô!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.