Nhưng mà hình như Liễu Long Đình biết bây giờ tôi khó mà trả lời, vì vậy anh ấy dừng lại một chút, không có quay đầu lại phía chúng tôi mà nói với Tiên Lăng: “Cô muốn đi trả thù thì cứ đi, hà cớ gì phải giật dây chúng tôi, đúng là một con yêu quái to gan.”
Sau khi nói xong anh liền đưa tay bắt lấy cổ tay của tôi, dắt tôi đi vào thần liễn, Phượng Tố Thiên cũng nhanh chóng biến thành một con phượng hoàng, bay vút lên cao theo thần liễn của chúng tôi cùng trở về núi Trường Bạch.
Trên đường trở về, tôi và Liễu Long Đình cũng không nói với nhau một lời nào, dù sao Phù Kinh Dương cũng đã chết, cuối cùng Phù Kinh Dương đã dùng tinh phách của anh ta trấn áp cánh cửa Địa Ngục và Địa Ngục Phong Đô, anh ta hy sinh chính bản thân mình để cho chúng tôi thời gian ra tay. Với tình trạng sức lực không đủ của tôi hiện tại khiến lòng tôi vô cùng áy náy với Phù Kinh Dương, sự áy náy này làm lòng tôi trở nên rất nặng nề, tôi sợ mình sẽ không xứng đáng với công sức của Phù Kinh Dương.
Khi về đến nhà, Liễu Long Đằng chỉ nhìn thấy tôi và Phượng Tố Thiên cùng Liễu Long Đình trở về không nhìn thấy Tiên Lăng. Vì vậy, cậu bé tò mò hỏi tôi: “Chị Tiểu Bạch, Tiên Lăng không có trở về sao?”
Tôi lắc đầu, Phượng Tố Thiên cũng biết tình huống bây giờ của tôi ra sao, cho nên anh ta từ phía sau tôi đi lên, một tay bế thốc Liễu Long Đằng lên, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269255/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.