Khi Tiên Lăng nhìn thấy trân châu trong tay của tôi, ánh mắt lập tức thẳng đứng. Đây là nước mắt của Phù Kinh Dương chảy xuống, dựa vào việc Tiên Lăng đi theo Phù Kinh Dương sớm chiều ở chung suốt mấy trăm năm, cô bé không có khả năng không nhận ra đây chính là nước mắt của người cá.
Trong lúc nhất thời, Tiên Lăng một câu cũng không nói, ánh mắt nhìn chòng chọc vào nước mắt người cá trong lòng bàn tay của tôi, sắc mặt giống như rất nhanh sẽ sụp đổ, rồi lại giống như chóng mặt sắp ngất.
“Là U Quân giết chết chủ nhân của tôi sao?” Lúc này, cách nói chuyện của cô bé bỗng nhiên trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Sau khi cô bé trở nên bình tĩnh, trong lúc nhất thời tôi thế mà vẫn có chút không quen, cũng không biết cô bé muốn làm gì. Tôi nhìn thoáng qua Liễu Long Đình, sau đó nói với Tiên Lăng: “Chính xác mà nói là U Quân đã hút hết toàn bộ tinh khí của chủ nhân nhóc, U Quân nghe lời nói của Bàn Cổ Oán Linh cung phụng mới đi giết chủ nhân của nhóc, mà chủ nhân của nhóc ở trong thời khắc cuối cùng đã dùng pháp lực và tinh phách còn sót lại của anh ta đi trấn áp Địa Ngục Phong Đô và cánh cổng Địa Ngục, vì thế cho nên…”
Lời của tôi còn chưa nói hết, Tiên Lăng đột ngột cắt ngang lời tôi, nói với tôi: “Chủ nhân của tôi trước khi chết có nói cái gì không?”
“Chủ nhân của nhóc nói muốn nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng lại không chống đỡ được đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269254/chuong-811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.