Chương trước
Chương sau
Mục đích của Tần Quảng Vương chính là khiến cho tôi tan thành mây khói. Anh ta không nói cho tôi biết tại sao anh ta lại muốn giết chết tôi như vậy, thế nhưng ngược lại tôi rất muốn biết rốt cuộc ai là người đã đứng đằng sau sai khiến anh ta? Dựa vào thân phận của Tần Quảng Vương, nếu đằng sau không có ai làm chỗ dựa, anh ta nhất định không có lá gan lớn như vậy, ngay cả tính mạng cũng không để ý mà muốn giết tôi.
Đài Luyện Quỷ cách điện Diêm Vương một đoạn rất xa, khi tôi bị đưa đến đây, trên đường ngay cả một con quỷ nhỏ đều không nhìn thấy, khi tôi đến nơi này trước đó, quỷ nối tiếp quỷ, đông đúc, rất giống với cảnh sầm uất bên trên đường cái, nhưng bây giờ toàn bộ địa phủ lạnh giá, để cho người ta cũng hoài nghi nơi này có còn là địa phủ hay không.
Tôi không biết lát nữa lên trên Đài Luyện Quỷ kia có phải là lúc tôi sẽ kết thúc sinh mệnh hay không, linh hồn của tôi đã sớm cùng thân thể của tôi dung hợp lại với nhau. Tôi đã không có thân thể, linh hồn cũng không, như vậy càng khiến cho Đài Luyện Quỷ kia phát huy hết sức mạnh, khiến hồn phách của tôi tiêu tan. Sau khi hồn phách của tôi tiêu tan, tôi sẽ ở chỗ nào, Liễu Long Đình về sau gặp tôi như thế nào? Tam giới sẽ như thế nào? Còn Phượng Tố Thiên, anh ta rốt cuộc đến nơi nào, hai năm này tôi một vẫn luôn đồng thời đi tìm U Quân và cả anh ta, thế nhưng bây giờ tin tức của U Quân chúng tôi có rồi, nhưng một chút tin tức về Phượng Tố Thiên và Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn không có.
Khi tôi đến trước Đài Luyện Quỷ, mấy tên lính địa phủ nghe theo hiệu lệnh của Tần Quảng Vương dùng khóa xích sắt đem tôi khóa ở trên đài, mà cái Đài Luyện Quỷ này, kỳ thật chỉ là có chút giống giá chữ thập được làm bằng đồng. Hai tay của tôi bị trói lại ở trên đó, hai chân cũng đều bị xích sắt trói vào với nhau, mà dưới thân thể của tôi có một luồng nhiệt nóng giống như nham thạch bốc lên, chỉ cần Tần Quảng Vương ra lệnh một tiếng, tôi lập tức sẽ bị đem ném vào bên trong đống nham thạch này.
“Con yêu phụ này, thân là Thiên Hoàng lại thông đồng cấu kết cùng yêu quái nhân gian, vì lợi ích cá nhân của bản thân, trả thù U Quân tiền nhiệm, không tiếc hao hết mấy ngàn vạn thiên binh, chỉ vì mình cảm thấy vui vẻ mà không để ý bách tính trong thiên hạ cùng Tam Giới, loại yêu phụ như cô cần phải bị tiêu diệt. Hôm nay Tần Quảng Vương tôi sẽ thay trời hành đạo, giết chết loại yêu phụ như cô!”
Người ác nhất là vào lúc giết người đều muốn lấy một cái cớ để biện minh cho hành động của mình, cho dù là chung quanh không ai nghe, anh ta cũng muốn tự nói cho bản mình nghe. Sau khi Tần Quảng Vương nói xong những lời này, giương mắt lên nhìn về phía tôi, trong đôi mắt đỏ toàn bộ đều là ý cười lạnh, nâng tay lên, đang muốn ra mệnh lệnh cho vài tên lính sai chấp hành mệnh lệnh của anh ta.
Tôi nhìn thấy anh ta phất tay lên, trong nháy mắt có chút sợ hãi, sợ mình sẽ thực sự bị rơi vào trong hố lửa này, chết bên trong địa phủ âm u. Thế nhưng nếu như hiện tại tôi phải chết để bảo vệ nhân gian không còn ai phải chết oan nữa, vậy cái chết của tôi cũng coi là đáng giá.
Mà Tần Quảng Vương nhìn bộ dạng tôi lộ ra một chút sợ hãi, khuôn mặt bị tôi hắt rượu độc mà biến dạng kia liền khôi phục biểu cảm như cũ, biểu lộ sự đắc ý cùng dữ tợn, nói với tôi: “Yêu phụ, cô cũng biết sợ rồi sao, lúc trước tôi cũng giống cô, đã từng sợ hãi như vậy.” Khi Tần Quảng Vương nói xong lời này, biểu lộ sự hung ác, phất tay: “Hành hình!”
Tôi nhắm mắt lại, chờ mình bị hành hình, tôi không có cách nào trốn thoát, xem như tôi có thể phá bỏ sợi xích đang trói trên người, tôi cũng không thể chỉ vì mạng sống của mình, mà vứt bỏ bách tính thiên hạ không để ý. Nhưng, chưa đợi được đến khi mấy tên lính hành hình tôi, bỗng nhiên một giọng nói lanh lảnh chói tai của đứa bé đã truyền tới chỗ chúng tôi.
“Dừng tay!”
Sau khi âm thanh truyền tới, trên vai tôi lập tức có một vật bay đến, sau đó trong tai tôi truyền đến âm thanh của Cô Hoạch Điểu: “Hi Hoàng, tôi phái viện binh đến cứu cô đây.”
Tôi vừa mở mắt nhìn, chỉ thấy trước Đài Luyện Quỷ cách đó một khoảng không xa, một con thú to lớn dũng mãnh hướng về phía Đài Luyện Quỷ mà chạy tới, nó đang chạy rất nhanh, bỗng nhiên hóa thành một đứa bé có đôi mắt to. Đứa bé này chính là đứa bé vẫn luôn đi theo Phong Đô đại đế - Kỳ Lân. Đã hai năm không gặp, cô bé này vẫn giống như hai năm trước, không có thay đổi gì quá lớn, vẫn là một đôi mắt to tỏa sáng nhưng duy nhất không giống chính là sau hai năm trôi qua, trên đầu của cô bé mọc ra hai cái sừng kỳ lân nho nhỏ, mặc dù nhìn vẫn rất xấu nhưng lại có chút đáng yêu tinh nghịch.
Tôi không nghĩ tới Cô Hoạch Điểu vậy mà cùng tôi xuống tới địa phủ, là vì đi tìm Phong Đô đại đế hỗ trợ, nếu như bây giờ không phải tôi nhìn thấy cô bé bên cạnh Phong Đô đại đế khiến tôi ấn tượng sâu sắc, có lẽ tôi cũng đã quên mất mình cũng có quen biết Phong Đô đại đế.
Mà cô bé đứng sau Cô Hoạch Điểu dùng đôi mắt nhìn chằm chằm tôi, trong giọng nói cũng có chút khó chịu: “Lúc đầu tôi dự định đi mời Phong Đô đại đế, nghĩ thầm hai người đều đã hai năm không gặp, ngài ấy khẳng định sẽ rất nhớ cô, nghe được cô gặp nguy hiểm, khẳng định sẽ không kịp chờ đợi mà tới cứu. Không nghĩ tới khi tôi đi cầu ngài ấy, ngài ấy lại không gặp tôi, vẫn là Tứ Bất Tượng có chút lương tâm, nghe nói cô xảy ra chuyện không nói hai lời liền đi theo tôi tìm cô. Xem ra thật sự là tôi tính sai, tôi còn tưởng rằng để cô chiếm chút tiện nghi của Phong Đô đại đế, câu dẫn ngài ấy, ngài ấy liền động tâm với cô, thật là một ông già cổ hủ, trách không được không có một người bạn.”
Đây chính là điều mà Cô Hoạch Điểu luôn nói với tôi, Phong Đô đại đế nhất định có ý đối với tôi, hơn nữa cậu ta rất tin tưởng vào suy đoán của mình. Trên thế giới này nào có nhiều người vừa gặp đã yêu như vậy, huống hồ xem như Phong Đô đại đế đối với tôi cũng có một chút hảo cảm, nhất định cũng sẽ có chút hiểu biết về tôi, trong đó có cả mối quan hệ tình cảm hỗn loạn của tôi nữa chứ, vậy mà sau đó anh ta vẫn còn có hảo cảm đối với tôi thì thật đúng là mắt bị mù, tâm trí bị mê muội rồi.
Tôi nói với Cô Hoạch Điểu một câu bảo rằng cậu ta hết hi vọng đi, đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện này, sau đó nhìn cô bé Kỳ Lân kia. Cô bé này đến ngược lại làm tôi cảm thấy ngoài ý muốn, trước đó cô bé đã không thích tôi rồi, ước gì tôi đừng đi quấy rầy Phong Đô đại đế, nhưng lần này là thế nào? Phong Đô đại đế không tới, cô bé này vậy mà lại chủ động tới cứu tôi.
Khi Tần Quảng Vương trông thấy cô bé, khuôn mặt anh ta hơi kinh ngạc, dù sao cô bé cũng là Kỳ Lân từ ngàn đời xưa đến nay, đều là Thánh Thú, hơn nữa chủ nhân của cô bé cũng là Phong Đô đại đế, xem như không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật chứ. Tần Quảng Vương nắm tay, cúi mình vái chào cô bé, nói: “Em gái Tiên Lăng sao lại tới đây? Phong Đô đại đế gần đây có khỏe không?”
Minh giới được chia ra nhiều khu vực. Khu vực mà Diêm Vương quản lý, cùng khu vực ngũ phương Quỷ Đế quản lý và Phong Đô đại đế quản lý là khác nhau, nhưng pháp lực cùng tu vi của Phong Đô đại đế còn lớn hơn của mười Diêm Vương cộng lại. Cho nên mặc dù cùng là thuộc Minh giới Âm Ti nhưng bọn họ đối với Phong Đô đại đế cũng phải kính trọng cùng nhân nhượng hơn vài phần.
“Chủ nhân của tôi không phiền đến anh quan tâm. Lần này tôi tới là bảo anh thả Hi Hoàng ra, Hi Hoàng là chủ của Tam giới, nếu anh giết đi cô ấy, Tam giới nhất định sẽ lại hỗn loạn.”
Tôi nghe Tần Quảng Vương gọi cô bé này là Tiên Lăng, hẳn là tên của cô bé là Tiên Lăng đi? Cái tên này rất êm tai, hơn nữa bởi vì hiện tại Tiên Lăng thế mà nói chuyện thay tôi, chạy từ rất xa tới cứu tôi khiến cho tôi trong lúc nhất thời cảm động không thôi.
“Nhưng con yêu phụ này không để ý bách tính trong thiên hạ, làm nhiều việc ác, tôi giết cô ta là vì thiên hạ mà diệt trừ tai họa, không thể để cô ta sống được!”
Bởi vì thân phận của Tiên Lăng, Diêm Vương cũng phải khách khí với cô bé, trả lời cũng là một mực cung cung kính kính, mà Tiên Lăng lại xoay đầu nhìn tôi một chút, sau đó lạnh lùng hừ một cái với Tần Quảng Vương: “Nữ Hi tại nhiệm trong lúc đó mặc dù không có công đức to lớn gì, nhưng ít nhất cũng làm cho thiên hạ này an cư lạc nghiệp, các đền thần tiên đều có thờ phụng, xem như cô ấy đã phạm sai lầm đáng chết cũng không tới phiên anh đến giết cô ấy!”
Cô Hoạch Điểu đứng trên vai của tôi, nghe thấy Tiên Lăng bảo vệ tôi, cậu ta cũng nhanh đi theo Tiên Lăng nói với Tần Quảng Vương: “Đúng vậy, Hi Hoàng có phạm sai lầm cũng không tới phiên anh đến giết, mau thả Hi Hoàng!”
Hiện tại xuất hiện hai người phản đối việc giết tôi, Tần Quảng Vương cũng phải cố kỵ mặt mũi của Phong Đô đại đế, nói vài lời hữu ích, nhưng nhìn về phía Tiên Lăng lại không muốn buông tha, liền trực tiếp khôi phục thần sắc trào phúng vừa rồi của mình, hỏi Tiên Lăng: “Là Phong Đô đại đế phái cô tới sao? Cô cũng chỉ là một yêu thú nho nhỏ mà thôi. Phong Đô đại đế không ở đây, cô tư cách gì ra lệnh cho tôi, tôi hiện tại lại càng muốn giết Hi Hoàng đấy!”
Nói xong anh ta lớn tiếng hô một câu với mấy tên lính sai: “Còn thất thần làm gì, nhanh chóng hành hình đi!”
Vừa dứt lời, thật không nghĩ đến một giọng nói trang nghiêm thật to dõng dạc truyền tới, lập tức khiến cho lời nói của Tần Quảng Vương toàn bộ chìm xuống.
“Ai dám!”
Một trận mưa trước mắt tôi nhẹ nhàng rơi xuống, hoạ mai lưu chuyển, thân mang cẩm phục màu nhạt, chiến giáp làm từ nhung, một đôi mắt màu u lam lạnh lẽo, câu hồn đoạt phách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.