Chương trước
Chương sau
Cái tát đột ngột này khiến tôi choáng váng mất một lúc, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai đánh tôi mạnh như vậy cả. Cho dù là ở kiếp trước cũng không có ai đối xử với tôi như vậy, cái tát này của Liễu Liệt Vân lập tức khiến tôi ngây ngẩn hết cả người.
Tôi ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Liễu Liệt Vân, ánh mắt cô ấy nhìn tôi như thể có thể phun ra lửa để thiêu đốt tôi vậy. Nhưng cô ấy cũng không trợn mắt lên nhìn tôi quá lâu mà xoay người qua an ủi Liễu Long Đình, bảo anh ta đừng để ý đến tôi, tôi chính là một kẻ điện.
Tôi là một kẻ điên? Lời này nói ra khiến chính bản thân tôi cũng thấy nực cười, Liễu Liệt Vân có tư cách gì mà mắng tôi? Chỉ vì hiện tại tôi mắng Liễu Long Đình mấy câu nên cô ấy đau lòng vì anh ta sao? Nghĩ đến chuyện cô ấy còn thông qua tôi để bày mưu tính kế với Liễu Long Đình, vậy thì cô ấy còn mặt mũi nào mà đánh tôi? Còn mặt mũi nào mà quan tâm đến Liễu Long Đình?
“Vì tôi cái gì cơ? Mỗi một khoản giao dịch giữa tôi và Liễu Long Đình đều là do anh ta cam tâm tình nguyện. Bộ dáng hiện tại của anh ta cũng là do anh ta tự tìm lấy, liên quan quái gì đến tôi? Chị đừng có nồi nào cũng úp lên đầu tôi! Liễu Long Đình biến thành cái dạng này chẳng phải là do chị làm hại sao? Nếu không phải do chị lừa tôi ăn rắn, hại anh ta đến nước này thì anh ta cũng chẳng lưu lạc tới cái mức bị tôi mắng chửi như vậy đâu!”
Người sắp chết thì sẽ không còn sợ hãi gì nữa, nếu Liễu Long Đình không ra tay, e rằng Nữ Oa sẽ không thể khôi phục lại nguyên thân, tất cả những người lúc trước từng bị tà yêu cắn nuốt đều sẽ chết hết. Cứ xem như là Thiên Đế lại dùng Đình Tạo Vật tạo ra một nhân gian tráng lệ khác, nhưng như vậy thì sao? Nhân gian này là do con cháu của Nữ Oa sinh sôi từ đời này qua đời khác, trải qua bao nhiêu năm tháng mới có được sự thịnh vượng như ngày hôm nay. Không diệt vong trong thời điểm hoạn nạn khó khăn nhất, mà bây giờ lại phải im hơi lặng tiếng chết đi trong thời đại thịnh vượng thể này, có thể là chính bản thân tôi cũng trở thành một kẻ hơn người, cho nên tôi không hy vọng phải nhìn thấy cảnh tượng như thế này, nếu như những người kia không thể sống tiếp, vậy thì tôi có tiếp tục sống cũng chẳng còn nghĩa lý gì cả, lúc Đỉnh Tạo Vật tái tạo lại nhân gian, cùng thời điểm mà vô số người phải chết đi đó, tôi tình nguyện cùng bọn họ tan thành tro bụi.
Liễu Liệt Vân nghe thấy tôi nói vậy, cũng không biết là do bị tôi mắng hay vì nguyên nhân nào khác, nỗi bị thương trong mắt cô ấy lập tức chảy tràn ra bên ngoài, cô ấy hé môi, dường như muốn nói gì đó với tôi nhưng mà lại không nói nên lời. Liễu Liệt Vân nhìn tôi một lúc, sau đó xoay đầu đi, cô ấy vươn tay ôm đầu Liễu Long Đình rồi dựa vào mái tóc của anh ta nhỏ giọng khóc thút thít.
Tôi biết là hiện tại tôi đang trong tình trạng lửa giận bốc lên đầu, nhìn Liễu Liệt Vân bỗng nhiên bật khóc, mặc dù vừa nãy cô ấy mới tát tôi một cái nhưng trong lòng tôi cũng không hận cô ấy bao nhiêu cả, chỉ là đột nhiên biết được Liễu Long Đình không chịu giúp đỡ, trong lòng tôi lo lắng đến mức suýt nữa thì mất đi lý trí, bây giờ nhìn dáng vẻ khổ sở của hai chị em Liễu Liệt Vân và Liễu Long Đình ở ngay trước mắt, mặc dù trong lòng tôi biết là phải nói chuyện rõ ràng với bọn họ, nhưng mà tôi vẫn không thể khống chế cảm xúc của bản thân được, tôi sợ mình sẽ làm mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn, vì thế, tôi xoay người chạy thẳng ra khỏi cổng, tôi cần bình tĩnh lại một chút.
Lúc đi giữa khu rừng, tôi thật sự không hiểu tại sao Liễu Liệt Vân lại muốn đổ hết tội lỗi lên đầu tôi? Là vì muốn rửa sạch sự thật cô ấy đã hãm hại Liễu Long Đình, muốn tiếp tục làm chị em tốt với anh ta sao?
Tôi cảm thấy khả năng này cực kỳ nhỏ bé, nếu lúc trước cô ấy đã dự định hãm hại Liễu Long Đình, vậy cũng nói lên rằng vốn dĩ cô ấy không muốn tiếp tục chung sống với Liễu Long Đình và cũng không muốn nhận anh ta làm em trai nữa. Mà Liễu Long Đình là ai cơ chứ? Anh ta vô cùng thông minh, chút trò vặt đó của Liễu Liệt Vân, chẳng lẽ cô ấy nghĩ rằng anh ta không nhìn ra chắc?
Hiện tại suy nghĩ của tôi rất hỗn loạn, thêm vào đó là sự thất vọng đến tột độ.
Trong rừng có gió thổi qua, mang theo khí tức tử vong của phàm giới cùng với mùi thối rữa, trên thế gian này có bao nhiêu người cơ chứ? Một nửa trong số đó sắp chết đi rồi. Sau này, đất đai dưới chân những người còn sống đều là dùng thịt người mà đắp thành!
Tôi đi về phía cái vách núi đêm qua Long Đằng đã tới, đứng trên vách núi, tôi có thể nhìn thấy con rắn xanh dài hàng chục mét còn đang bị kẹt trong khe hở nham thạch ở phía đối diện, thịt toàn thân đã mọc ra đầy đủ, chỉ còn cái đầu to kia vẫn là xương cốt trắng hếu. Sở dĩ Long Đằng té xỉu lúc đang niệm chú, e là là do năng lực của cậu bé đã không còn cách nào khiến cái đầu kia sinh sôi thịt mới nữa, vạn vật trên thế gian đều do cái đầu làm chủ, Long Đằng tu hành còn thấp, vốn dĩ không có sức mạnh to lớn đến vậy để giúp đầu của Nữ Oa khôi phục, khiến cô ấy thức tỉnh.
Bây giờ tôi cũng không biết mình nên làm cái gì? Phải làm sao mới có thể hoàn thành tâm nguyện ấp ủ hàng ngàn năm nay của mình, làm thế nào mới có thể cứu được thế giới này? Trước khi trở lại làm Nữ Hi, tôi cũng là con người, tôi tên là Bạch Tô, sinh sống giữa một đám người yếu ớt. Tôi hiểu rõ suy nghĩ và mong muốn của bọn họ, nhưng mà cho đến hiện tại, bất kỳ ý tưởng nào cũng đã biến thành không cần thiết, tâm nguyện cũng sẽ tan biến khi thân thể xác thịt chết đi…
Khi nội tâm của tôi đang chìm trong tuyệt vọng thì trong rừng nổi lên một trận gió, cơn gió này rất khác thường, giống như là từ bốn phương tám hướng lùa tới, lại giống như là từ dưới vách núi dưới chân tôi ào lên, lúc tôi xoay đầu tìm kiếm hướng gió thì đột nhiên có cảm giác có người đang đứng sau lưng mình, sự xuất hiện của người này khiến tôi cực kỳ khó chịu, tôi muốn xoay đầu lại nhìn xem đó là ai, nhưng mà còn chưa kịp quay lại thì một bàn tay lạnh buốt đã tóm lấy gáy của tôi và nói: “Đừng sợ, là tôi.”
Giọng nói này vừa trầm thấp lại vừa mê hoặc, trong ngữ điệu còn ẩn chứa ý cười đầy khinh thường.
Là giọng nói của U Quân!
Lúc cái tên U Quân toát ra ở trong đầu, tôi đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, lần cuối cùng tôi gặp mặt anh ta là khi tôi lừa anh ta đến gặp Liễu Long Đình, chẳng lẽ Liễu Long Đình thật sự không giết anh ta sao?
“Sao, sao lại là anh?” Tôi hỏi U Quân đang đứng ở sau lưng một câu.
Mà U Quân sau khi nghe tôi hỏi thể thì lại thả lỏng bàn tay đang nắm sau ót tôi ra, anh ta bước tới đứng bên cạnh tôi, xoay người nhìn Nữ Hi còn đang bị kẹt trong khe nham thạch bên kia, sau đó hỏi ngược lại tôi một câu: “Sao hả? Có phải cô đang rất tò mò tại sao tôi còn chưa chết không?”
Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, phong cách ăn mặc của anh ta vẫn âm u như thế, mái tóc đen nhánh như gấm xõa tung trên vai, đôi mắt trong suốt, cũng chẳng biết anh ta tu luyện tà công nào hay là cái gì khác mà đôi môi tươi tắn ngày xưa giờ đã chuyển sang màu tím đen, trên người anh ta vẫn khoác bộ áo dài màu đen như trước, điểm khác biệt duy nhất chính là trên chiếc áo dài màu đen này có những hình đồ đằng được thêu bằng tơ vàng, có mấy sợi tơ vàng này phụ trợ lại khiến người ta cảm thấy anh ta bỗng nhiên trở nên cao quý hơn rất nhiều.
“Đúng vậy đó, tôi đang rất tò mò đây!” Tôi bình tĩnh đáp lại anh ta.
Tuy nhiên, hiện tại U Quân cũng rất bình tĩnh, một cơn gió lớn thổi qua vách núi, thổi tung mái tóc của anh ta lên, có vài sợi tóc dài rơi trên đầu vai của tôi.
Tôi nâng tay phủi mấy sợi tóc của U Quân đang vướng trên vai mình xuống, anh ta quay sang nhìn tôi một cái, sau đó mỉm cười nói với tôi: “Trên thế giới này, không một ai có thể giết chết tôi cả. Liễu Long Đình thua rồi, vốn dĩ anh ta không thể giết được tôi”
Nghe cái giọng điệu vênh váo hung hăng của U Quân, tôi không nhịn được ở trong lòng âm thầm cười nhạo anh ta một tiếng, ngoài miệng cũng buông lời chế giễu anh ta, hỏi: “Bởi vì mấy người anh em đều ở trong thân thể của anh cho nên anh cũng có tới mấy cái mạng đúng không? Vì thế nên mới không giết anh được.”
U Quân thấy tôi nói như vậy thì cũng không trả lời vấn đề của tôi, mà nói: “Cô có biết tại sao Liễu Long Đình không giúp cô không?”
Làm sao U Quân lại biết được chuyện giữa tôi và Liễu Long Đình?
Tôi có chút ngạc nhiên, nhưng mà anh ta biết chuyện này cũng chẳng sao cả, huống hồ chuyện tôi không biết thì làm sao mà U Quân biết được? Tuy vậy tôi cũng có chút hứng thú muốn nghe xem anh ta sẽ giải thích như thế nào, vì vậy tôi hỏi anh ta: “Vậy anh nói thử xem tại sao Liễu Long Đình lại không muốn giúp tôi đi.”
“Bởi vì Nữ Oa này đã chết, cũng giống như cô vậy. Mặc kệ chuyện kiếp trước cô là Nữ Hi, là Cửu Trùng Thiên Đế có sức mạnh vô biên, nhưng vậy thì sao chứ? Cô của bây giờ là một người khác, không phải là cô của lúc trước, trên thế giới này, thân phận của mỗi người chỉ có một lần mà thôi, bao gồm cả Thần và Yêu, cả Nữ Oa này cũng không ngoại lệ, trên đời này chỉ có một Nữ Oa mà thôi, chỉ có thi thể bị kẹt trong vách núi kia mới là Nữ Oa, chỉ có cô ấy mới có thể cứu sống những người đã chết. Mà muốn phục sinh cô ấy, không chỉ cần phải có lực lượng vô cùng mạnh mẽ, mà còn phải lấy mạng đổi mạng!”
“Lấy mạng đổi mạng? Ý là nếu như Liễu Long Đình muốn hồi sinh Nữ Hi thì anh ta phải hy sinh chính bản thân mình sao?”
Tôi có hơi ngạc nhiên, hỏi: “Như thế là thế nào? Không phải là chỉ cần đưa hồn phách trở lại là được rồi sao?”
“Hồn phách trở lại chỉ là một phần thôi, Nữ Oa là Thần Sinh Mệnh, muốn phục sinh cô ấy thì cần phải có vật hiến tế, cần phải hiến tế yêu hồn đã tu luyện hàng chục ngàn năm mới có thể phục sinh Nữ Oa!”
Nguồn Novel Tok
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.