*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Thời gian trôi qua thật nhanh, những chuyện đã xảy ra trong năm một năm nay, dài giống như trôi qua mấy thế kỷ, nếu bây giờ để tôi chết, từ sau khi tôi mất đi đôi mắt, đối với cuộc sống này giống như mất đi một loại trông mong. Nhìn về phía trước, cũng không còn khát vọng sống mãnh liệt như trước nữa, thậm chí còn nghĩ xong chuyện sau này tôi chết chỉ cần tôi chôn cất tôi ở một nơi giống như Giang Nam có sông có núi phong cảnh tươi đẹp, xung quanh mộ của tôi sẽ trồng nhiều loại hoa mà tôi thích, cho dù bây giờ để tôi ngủ mãi mãi, tôi cũng mãn nguyện rồi.
Ước chừng mấy ngày nay tôi luôn giữ thái độ hờ hững lạnh nhạt đối với Liễu Long Đình, nhưng anh ấy không để ý tới, mỗi đêm tinh lực của anh ấy lại tốt một cách đáng kinh ngạc, tôi cảm thấy thân thể dường như có vấn đề. Trước đây khi Liễu Long Đình vừa chạm vào tôi liền không thể chịu đựng nổi, đến bây giờ dù chưa làm được một nửa, tôi đã lập tức mất hứng, mà lý do của sự mất hứng này rất đơn giản đó chính là mỗi khi tôi làm chuyện này với Liễu Long Đình, tôi nhìn anh ấy, thì luôn tưởng anh ấy thành thần Núi. Vào lúc đó tôi như chìm vào một giấc mơ, tôi hoàn toàn không còn lý trí nhắc nhở mình anh ấy là ai. Tôi sợ mình thực sự tưởng nhầm thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268845/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.