Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đợi tôi làm gì, em đi ngủ trước đi." Tôi nhất thời không hiểu được ý tứ của câu nói đó, quay người đi ra ngoài cửa.
Hiện tại, mấy Tiên gia giúp việc cho Liễu gia đều bị đuổi việc rồi, Liễu phủ không còn náo nhiệt và phồn hoa như trước kia nữa, bây giờ mới là tám giờ tối, một mình tôi ngâm mình trong bồn tắm, tôi chỉ nghe được âm thanh của côn trùng và tiếng hót của các loại chim về đêm từ trong rừng sâu, những âm thanh này, làm nền cho ngọn đèn dầu ở Liễu gia khiến không gian càng trở nên hiu quạnh và lạnh lẽo.
Liễu gia trở thành thế này không thể không liên quan đến tôi, nếu không phải tôi, thì Liễu Long Đình cũng sẽ không thể khiến nhà mình trở nên suy tàn thế này, mà nghĩ đến khi ăn cơm ban nãy, Bạch Tô không hề có ý trách tôi, điều này lại càng khiến tôi áy náy hơn nữa, là tôi có lỗi với cô ấy, có lỗi với Liễu gia.
Bây giờ trong bồn tắm chỉ có mình tôi, bây giờ tôi cũng không còn đôi mắt, cũng không còn tư cách gì để nói đến chuyện khôi phục lại địa vị, lúc này tôi cũng không biết sau này mình phải làm sao? Nhưng nó lại khiến tôi nhớ lại một vấn đề, đôi mắt chính là biểu tượng của Cửu Trùng Thiên, bây giờ tôi không còn mắt, thì khả năng để khôi phục địa vị là bằng không, những vị thần tiên trên trời đó, trước kia vì chuyện này mà hao tâm tổn sức để bắt tôi, sợ rằng khi năng lực khôi phục địa vị của tôi mạnh hơn, thì thà rằng trực tiếp nói với Mãng Ngân Hoa giao đôi mắt của tôi, việc hủy đi đôi mắt, dễ dàng hơn việc giết tôi rất nhiều, nhưng sao những vị thần tiên đó cứ khăng khăng muốn giết tôi, mà lại tùy ý để Mãng Ngân Hoa giữ đôi mắt của tôi để làm xằng làm bậy.
Điều này không hề hợp lý chút nào. Trong lúc tôi đang suy nghĩ vấn đề này, cơ thể ngâm trong nước của tôi, đột nhiên như bị thứ gì quấn lấy, tôi vươn tay ra khỏi nước túm lấy thì liền túm được một cơ thể trơn tuột, Liễu Long Đình cứ thế bước ra từ làn nước trước mặt tôi, tóc và cơ thể của anh ấy, đều bị nước trong bồn tắm làm cho ướp nhẹp, những giọt nước theo hai gò má chảy xuống giống như sáp nến, lại theo những đường nét trên da, rơi tõm xuống nước, bắn lên một bông hoa nước, gợi cảm vô cùng, lại cũng vô cùng mê hoặc.
"Không phải anh nói anh đợi tôi ở trên giường sao? Sao lại đến đây rồi?" Tôi hỏi Liễu Long Đình, nhìn đôi mắt của anh ấy vẫn còn lăn tăn những giọt nước như những viên ngọc, nên đưa tay giúp anh lau đi, nhưng khi đang lau, thì Liễu Long Đình lại giữ chặt lấy tay của tôi, đè cả người tôi xuống bồn tắm, anh ấy cũng ngả xuống theo, lúc anh ấy áp sát người tôi, Liễu Long Đình nói với tôi: "Tôi nhớ em rất lâu rồi"
Không đợi tôi đồng ý, Liễu Long Đình liền ôm lấy eo tôi, tôi lấy lại thăng bằng liền đấm vào vai Liễu Long Đình một cái, mắng anh ấy có phải bị điên không, mạnh tay như thế.
Trong khoảnh khắc chiếm lấy tôi sau đó lại ôm tôi, vùi mặt vào trong tóc tôi, nói với tôi: "Tôi điên thật rồi, chỉ muốn em nhớ nhung mình tôi, quên đi tất cả những gì về em liên quan đến Thần Núi trước kia, khiến em khắc ghi rằng em vì yêu tôi nên mới tiếp cận hắn, không thể có chuyện em thuận ý với hắn, hắn không xứng đáng với sự đồng ý của em."
Bây giờ tôi không muốn nhắc đến chuyện Thần Núi, bởi một khi nhắc đến thì tôi lại nhớ lại lúc tôi và hắn ở cạnh nhau, nhớ lại cảnh tượng cuối cùng hắn biến thành một con quái vật khổng lồ rời đi trước mặt tôi, vậy nên chuyển chủ đề, hỏi Liễu Long Đình: "Vậy tôi không thể giải lời nguyền cho anh rồi, có phải anh vẫn giống như trước kia, lúc thì ngốc nghếch, lúc thì bình thường, anh nhớ lại ký ức trước kia rồi sao."
Những lời mà Liễu Long Đình nói với tôi khi đến tìm tôi ở Thần phủ lần trước, tôi vẫn còn nhớ, anh nói tôi chỉ là thuộc hạ của anh, vậy nên tôi có theo anh hay không đều không quan trọng, điều này có nghĩa là dù tình cảm của tôi dành cho anh ấy sâu đậm đến đâu, thì đều không muốn thể hiện ra để Liễu Long Đình thấy được, để khỏi tự hạ thấp mình mà bị chà đạp, để anh ấy lấy điểm yếu này mà đối đãi với tôi.
"Không đâu, sau khi công lực của tôi tăng lên, thì đã phá bỏ lời nguyền của em rồi, còn về chuyện kiếp trước, tôi không nhớ gì cả." Liễu Long Đình ngẩng mặt lên nhìn biểu cảm của tôi, chú ý từng sự thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt tôi, điều chỉnh lại một tư thế dễ chịu hơn rồi, anh ấy thấy tôi thở gấp không nói nên lời, nên nói với tôi: "Có thoải mái không? Nếu thoải mái, thì không cần nói gì cả, ngoài việc sống tốt ra, tôi không biết làm thế nào để dỗ em, đợi chúng ta làm xong rồi, em muốn nói gì thì tôi đều cùng em nói." Nhìn Liễu Long Đình lúc này, tôi thật sự không thể nói được câu nào, vốn định nói với anh có thể đổi một cách khác không, nhưng mỗi khi tôi định nói, thì anh lại khiến tôi không thể kìm được mà rên lên, khiến tôi không có cơ hội nào để nói.
Mặc dù nói là làm xong rồi nói, nhưng đến cuối cùng, đợi tôi ngủ rồi, Liễu Long Đình vẫn chưa dừng lại, anh ấy tự thỏa mãn chính mình, nói thì hay, nói là muốn dỗ tôi.
Nhưng sáng sớm hôm sau, tiếng chim hót bên ngoài gọi tôi tỉnh dậy, tôi mở mắt, nhìn Liễu Long Đình sảng khoái nằm bên cạnh tôi, thần thái hồng hào sáng láng, nhìn dồi dào năng lượng hơn hẳn mọi khi.
Vấn đề tối hôm qua, tôi vẫn chưa hỏi Liễu Long Đình, bây giờ anh vẫn chưa tỉnh, tôi cũng không tiện đánh thức anh ấy, chỉ là nếu anh ấy ngủ cạnh tôi, khiến tôi nhớ lại Thần Núi trước đây từng ngủ cạnh tôi, không hiểu tại sao, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, Liễu Long Đình không để ý, nhưng tôi lại rất bận lòng, tôi cảm thấy mình là một người phụ nữ dễ dãi, lẳng lơ, tôi không xứng với Liễu Long Đình, cũng không còn mặt mũi nào chung chăn chung gối với anh, mà chủ yếu là, bây giờ nhìn khuôn mặt này của Liễu Long Đình, tôi cũng không hiểu tại sao, trong đầu lại cứ nghĩ đến bộ dạng của Thần Núi, trong lòng tôi biết rõ tôi đối với Thần Núi, không có tình cảm nam nữ, nhưng lúc thế này, thật khó hiểu, như thể có gì đó khống chế suy nghĩ của tôi, khiến tôi không cam tâm tình nguyện nhớ đến Thần Núi, hơn nữa, trong lòng lại đau đớn như bị kim châm.
Vốn dĩ còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi Liễu Long Đình, bây giờ lại bị ý nghĩ này làm xáo trộn, không còn ý muốn hỏi nữa.
Mấy ngày nay, chúng tôi ở Liễu gia, hơn nữa, thời gian mấy ngày này tôi đã biết được, đòn cuối cùng mà Liễu Long Đình giáng xuống Thần Núi, là nhân lúc Thần Núi đang điên cuồng vì con mắt của tôi, anh ấy nhân cơ hội này, mua chuộc tất cả Tiên gia, khiến bọn họ không phục tùng mệnh lệnh của Thần Núi nữa, dù sao, đối với những tiên động vật mà nói, Thần Núi là một địa thần, không phải là động vật tu luyện thành, trước kia, hắn có thể nhanh chóng nắm giữ tất cả Tiên gia, cũng là thông qua những cách rất tàn nhẫn, mà bản thân Liễu Long Đình bây giờ chính là giáo chủ trước kia, anh ấy có thể lực lớn như thế, lại là một tiên động vật, vì vậy khi hắn cưỡng ép, thì tất thảy đều phản lại hắn, vậy nên cuối cùng, Thần Núi bị cô lập, căn bản không có một Tiên gia nào giúp hắn, kết cục của hắn giống như những gì Liễu Long Đình đã nói, Liễu Long Đình tha cho hắn một con đường sống, còn có thể sống được hay không thì hắn phải tự xem lại mình.
Mấy ngày nay, do giáo chủ mặt đất không còn nữa, thông thiên giáo chủ phái một động vật lên phương tiên để làm giáo chủ quản lý tất cả tiên gia của mặt đất, vị trí giáo chủ tiên động vật ở

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.