Nghe Liễu Liệt Vân nói mấy ngày nay Liễu Long Đình không tỉnh táo, trái tim tôi nhất thời lạnh buốt.
Chung quy chuyện này tôi làm theo ý anh ấy, bây giờ tôi muốn hỏi thử xem anh ấy có thể sử lại không, nếu anh ấy không tỉnh táo thì tôi chỉ còn cách trở về thần phủ, tiếp tục đeo mặt nạ trước mặt Thần Núi.
Chẳng qua tôi vẫn gật đầu với Liễu Liệt Vân, đi ra sân sau.
Kiều Nhi cũng muốn đi cùng tôi, nhưng Liễu Liệt Vân giữ cô bé lại, nhét quả nho vào miệng cô bé, kêu ra ngoài sân chơi với Long Đằng đi.
Lúc tôi đi ra sân sau thì thấy lúc này Liễu Long Đình đang im lặng ngồi trong định nghỉ mát, tựa lưng vào lan can, ngửa đầu để lộ gương mặt trắng nõn tinh xảo.
Lúc trước tôi còn sợ cứ đi theo Thần Núi thì sớm muộn gì cũng sẽ quên Liễu Long Đình, dù sao lòng người đều là bằng thịt, có cảm động thì sẽ trả giá tình cảm, cho dù tình cảm đó không phải là yêu, nhưng bây giờ thấy gió nhẹ vỗ về gương mặt Liễu Long Đình, trong lòng tôi lại tràn đầy anh ấy, anh ấy nhắm mắt lại, không hề nhận thấy tôi đã đến, gương mặt kia trông còn xinh đẹp hơn trước, chiếc cổ lộ ra từ quần áo trắng nõn đến trong suốt, giống như điêu khắc bằng ngọc.
“Long Đình” Tôi kêu Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình không lên tiếng.
Tôi đi về phía anh ấy, vươn tay đặt lên cổ anh ấy, giống như sờ lên một khối ngọc dương chi thượng hạng, xúc cảm trơn mịn lạnh lẽo.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268825/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.