Chương trước
Chương sau
**********
Chương 381: Gặp Liễu Long Đình Tôi nhất thời sửng sốt.
Sao Long Đằng lại biết tôi ở bên Thần Núi chỉ vì muốn đôi mắt? Thần Núi luôn cẩn thận, chẳng trách sau khi hôm nay về nhà thì không để ý tới tôi, chắc chắn là nghe Long Đằng nói nên mới không thèm quan tâm to..
Bây giờ bất kể là có phải Long Đằng vô tình ở nhà nghe thấy Liễu Long Đình nói chuyện này hay không, bây giờ Thần Núi đã nghi ngờ tôi, nếu tôi không giải quyết nghi ngờ của anh ta thì đừng nói là lấy lại đôi mắt, e rằng ngay sau đó tôi sẽ phải cút khỏi phủ Thần Núi.
Lúc này Thần Núi đang nằm bên cạnh tôi, tôi lăn vào chân anh ta, ôm eo anh ta, gác chân lên đùi anh ta, giả vờ vô tội nói: “Tôi cần đôi mắt của anh làm gì?” Thấy tôi giả ngu, Thần Núi kéo tay tôi ra, bật cười nói: “Đôi mắt này có thể làm được nhiều chuyện lắm, có đôi mắt này thì cô sẽ thoát khỏi thân phận hèn mọn, có cơ hội trở lại vị trí cũ trên trời, lúc đó cô chính là chúa tể thần giới.”
Tôi không biết Thần Núi có biết tôi muốn lấy được đôi mắt chỉ vì Liễu Long Đình kêu tôi giải trừ phong ấn cho anh ấy hay không, tôi không bận tâm Liễu Long Đình thế nào, cho dù lúc này trong người anh ấy không có một tia linh khí, lúc tỉnh lúc mơ thì tôi cũng vẫn sẵn lòng ở bên anh ấy.
Nhưng tôi không thể chỉ vì cái trước mắt, tôi cần suy nghĩ cho tương lai của chúng tôi, tôi lấy được đôi mắt, khôi phục thân phận thì có thể không cần e ngại bất cứ áp lực nào.
Thần Núi kéo tay tôi ra, tôi lại ôm cổ anh ta.
Giọng điệu anh ta vừa rồi hơi trào phúng, tôi liền làm nũng nói: “Nếu anh không cảm thấy tôi để tiện thì tôi không cần gì hết, cũng không muốn làm chúa tể thần giới, tôi chỉ lo muốn sau này đều đi theo anh, anh đi đâu tôi cũng đi đó” Có lẽ là Thần Núi còn dễ lừa gạt hơn tôi nghĩ, cũng có lẽ tôi thoạt nhìn có vẻ thậtọn lọc lòng, Thần Núi nghe xong thì im lặng một chút, giương mắt hỏi tôi: “Cô nói thật chứ?” “Thật đấy, nếu có nửa câu nói dối thì tôi sẽ bị thiên lôi đánh xuống.”
Nói tới đây, tôi giơ tay muốn thề.
Thần Núi vươn tay kéo tay tôi lại, nắm chặt tay tôi, mắng tôi muốn nói thì cứ nói, đang yên đang lành mà thề thốt cái gì, lỡ thật sự là thật thì sao? Anh ta cho rằng lời nguyền vẫn còn nên tôi cũng không đến mức thật sự nghi ngờ khi tôi đang một lòng yêu anh ta thì vẫn còn muốn phản bội lấy đôi mắt của anh ta.
“Chỉ cần anh tin tôi thật lòng yêu anh thì tôi sẵn lòng làm mọi thứ vì anh.”
Thấy vậy, tôi tranh thủ nói luôn.
“Nếu tôi muốn cô giết Liễu Long Đình cho tôi thì sao?” Thần Núi lại hỏi tôi.
Câu hỏi này lập tức khiến tôi kinh ngạc, nhưng ngoài miệng tôi vẫn nói: “Được, anh muốn tôi giết ai thì tôi sẽ giết kẻ đó.”
Có lẽ bị dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng của tôi lấy lòng, sắc mặt của Thần Núi khá hơn nhiều, lập tức nở nụ cười, nói với tôi rằng dù anh ta muốn Liễu Long Đình chết thì cũng không đến mức phải tôi đi, sau này tôi cứ ở yên trong thần phủ, không được đi đâu hết, cũng không được rời xa anh ta.
Tôi không ngờ Thần Núi lại dễ dỗ như thế, chỉ nói đơn giản mấy câu mà anh ta lại thật sự tin lời tôi, chỉ số thông minh thua xa trước kia.
Đáng lẽ tôi nên vui vẻ, Thần Núi dễ dàng tin tôi như vậy, tôi không sợ sẽ bại lộ mục đích.
Nhưng tôi lại không vui nổi, thậm chí nghi ngờ chính mình.
Trước kia tôi đã hại Thần Núi, bây giờ lại lừa gạt anh ta, chỉ vì để anh ta cam tâm tình nguyện giao đôi mắt cho tôi, có phải tôi rất quả đáng không? “Cô nghĩ gì mà ngẩn người vậy?” Sau khi đã bình tĩnh lại, Thần Núi vẫn rất dịu dàng, lúc này tôi chui vào chân anh ta nên anh ta cũng tiện ôm tôi, trực tiếp kéo tôi nghiêng người nằm vào lòng anh ta.
Trái tim của anh ta cách lồng ngực đập thình thịch truyền tới chỗ tôi.
“Tôi đang nghĩ ngày mai anh đi cùng tôi gặp Liễu Long Đình một lần, không biết anh có đồng ý không.
Tôi có lời muốn nói rõ với anh ấy, tôi muốn ở bên anh.”
Thực ra tôi chỉ muốn đi gặp Liễu Long Đình, muốn hỏi anh ấy rằng trừ cách này ra thì còn cách nào khác giải trừ phong ấn trên người anh ấy hay không.
Tôi trời sinh không có thiên phú làm kẻ xấu, tôi không nỡ lừa gạt Thần Núi, làm hại anh ta hết lần này tới lần khác.
Nhưng dựa theo tính cách đa nghi của Thần Núi, nếu tôi nói muốn đi một mình thì chắc chắn anh ta sẽ cảnh giác với tôi.
“Ngày mai Thông Thiên giáo chủ sẽ xuống trần, nhìn xem tiên gia trên trần gian được tôi quản lý thế nào.
Dù sao anh ta sẽ ở núi Trường Bạch, ngày mai tôi kêu thêm mấy tiên gia đi cùng cô.”
“Anh yên tâm tôi sao? Không sợ tôi đi không quay về à?” Tôi hỏi Thần Núi.
Thần Núi lập tức nở nụ cười, ấn lên bộ ngực mềm mại của tôi một phát, nói một câu đầy ẩn ý: “Trái tim cô vẫn còn ở chỗ tôi, cô sẽ trở về tìm tôi.”
Nói rồi, anh ta ghé lại gần dán trước mũi tôi, nhỏ giọng nói: “Hôn tôi đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Thần Núi, khẽ hôn lên môi anh ta.
Nụ hôn này như đốm lửa” châm ngòi nổ, khi tôi muốn lùi lại thì Thần Núi lập tức lại gần, răng cắn lên môi tôi, hơn nữa cả người cũng đè lên người tôi, một tay đỡ sau đầu tôi, lưỡi gần như muốn đâm vào cổ họng của tôi, từng ngụm hấp thụ dòng nước trong miệng tôi.
Một bàn tay khác của anh ta muốn cởi quần áo tôi ra, nhưng khi tay thò vào vạt áo thì lại dừng tay, chỉ ôm tôi hôn sâu, vừa dịu dàng vừa nhiệt liệt.
Tôi cảm thấy Thần Núi rất muốn tôi, nhưng mỗi ngày anh ta đều ngủ bên cạnh tôi, nhưng trừ hôn môi ra thì không làm chuyện gì thất lễ với tôi, anh ta có thể đại chiến một đêm với Mãng Ngân Hoa, khiến người cảnh giác như Mãng Ngân Hoa cũng thần hồn điên đảo, nhưng anh ta vẫn không muốn tôi.
Nhưng cũng may mà anh ta không chạm vào tôi nên tôi mới có chút thể diện đi gặp Liễu Long Đình.
Hôm sau ngủ dậy, tôi thu dọn một chút, Thần Núi kêu mấy tiên gia tu vi cao cùng tôi đến nhà Liễu Long Đình.
Thứ nhất là có thể bảo vệ tối, thứ hai cũng là nếu tôi muốn chạy trốn thì có thể kịp thời báo cáo cho anh ta.
Chẳng qua tôi nghĩ anh ta lo lắng nhiều, tôi chỉ muốn tìm Liễu Long Đình hỏi rõ ràng là còn cách nào khác không, nếu chỉ có cách này thì tôi vẫn phải trở lại bên cạnh anh ta, nếu con cách khác thì pháp lực hiện tại của anh ta cũng không thể trói buộc tôi, tôi vẫn có thể muốn làm gì thì làm.
Khi chúng tôi tới trước cổng nhà họ Liễu thì thi thể trong nhà đã được thu dọn sạch sẽ, Long Đằng đang nhặt lá cây chơi trước cửa.
Thấy tôi, thằng bé quay sang kêu chị Bạch, sau đó ngồi xuống tiếp tục chơi.
Thấy vẻ mặt khờ khạo của nó, tôi chỉ hận không thể đá đít nó một phát.
Thằng nhóc này, tự dựng lại nói bậy bạ với Thần Núi làm gì? May mà Thần Núi tin tôi, lỡ không tin tôi thì chắc bây giờ tôi đã bị bắt phải đánh nhau với anh ta rồi.
Kiều Nhi ở trong nhà nghe thấy giọng Long Đằng gọi tôi thì vui vẻ chạy ra, ôm cánh tay tôi nói: “Chị Bạch, em nghe nói chị yêu đương với giáo chủ hả? Tiên gia trong núi chúng ta đều nói chị sắp cưới giáo chủ.”
Kiều Nhi nói tới đây thì Liễu Liệt Vân vừa lúc bưng một đĩa hoa quả vào phòng, nghe Kiều Nhi nói vậy thì vẻ mặt xấu hổ.
Một bàn tay khác của anh ta muốn cởi quần áo tôi ra, nhưng khi tay thò vào vạt áo thì lại dừng tay, chỉ ôm tôi hôn sâu, vừa dịu dàng vừa nhiệt liệt.
Tôi cảm thấy Thần Núi rất muốn tôi, nhưng mỗi ngày anh ta đều ngủ bên cạnh tôi, nhưng trừ hôn môi ra thì không làm chuyện gì thất lễ với tôi, anh ta có thể đại chiến một đêm với Mãng Ngân Hoa, khiến người cảnh giác như Mãng Ngân Hoa cũng thần hồn điên đảo, nhưng anh ta vẫn không muốn tôi.
Nhưng cũng may mà anh ta không chạm vào tôi nên tôi mới có chút thể diện đi gặp Liễu Long Đình.
Hôm sau ngủ dậy, tôi thu dọn một chút, Thần Núi kêu mấy tiên gia tu vi cao cùng tôi đến nhà Liễu Long Đình.
Thứ nhất là có thể bảo vệ tối, thứ hai cũng là nếu tôi muốn chạy trốn thì có thể kịp thời báo cáo cho anh ta.
Chẳng qua tôi nghĩ anh ta lo lắng nhiều, tôi chỉ muốn tìm Liễu Long Đình hỏi rõ ràng là còn cách nào khác không, nếu chỉ có cách này thì tôi vẫn phải trở lại bên cạnh anh ta, nếu con cách khác thì pháp lực hiện tại của anh ta cũng không thể trói buộc tôi, tôi vẫn có thể muốn làm gì thì làm.
Khi chúng tôi tới trước cổng nhà họ Liễu thì thi thể trong nhà đã được thu dọn sạch sẽ, Long Đằng đang nhặt lá cây chơi trước cửa.
Thấy tôi, thằng bé quay sang kêu chị Bạch, sau đó ngồi xuống tiếp tục chơi.
Thấy vẻ mặt khờ khạo của nó, tôi chỉ hận không thể đá đít nó một phát.
Thằng nhóc này, tự dựng lại nói bậy bạ với Thần Núi làm gì? May mà Thần Núi tin tôi, lỡ không tin tôi thì chắc bây giờ tôi đã bị bắt phải đánh nhau với anh ta rồi.
Kiều Nhi ở trong nhà nghe thấy giọng Long Đằng gọi tôi thì vui vẻ chạy ra, ôm cánh tay tôi nói: “Chị Bạch, em nghe nói chị yêu đương với giáo chủ hả? Tiên gia trong núi chúng ta đều nói chị sắp cưới giáo chủ.”
Kiều Nhi nói tới đây thì Liễu Liệt Vân vừa lúc bưng một đĩa hoa quả vào phòng, nghe Kiều Nhi nói vậy thì vẻ mặt xấu hổ.
Tôi cũng rất xấu hổ, dù sao tôi cũng biết Liễu Liệt Vân thích Thần Núi, nhưng bây giờ tôi lại ở bên Thần Núi, nếu tôi là cô ấy thì cũng sẽ buồn.
Thế nên tôi ngắt lời Kiều Nhi, nói không có chuyện đó đâu, đừng nghe mấy người kia nói bừa, Thần Núi kêu tôi ở trong phủ làm việc vặt thôi.
Sau đó tôi mới kêu Liễu Liệt Vân một tiếng chị hai.
Liễu Liệt Vân nhìn tôi, nở nụ cười miễn cưỡng, gật đầu hỏi: “Cô tới tìm Long Đình đúng không?” “Vâng” Tôi gật đầu.
“Long Đình đang ở sân sau, mấy ngày nay thằng bé lại bắt đầu không tỉnh táo, cả ngày cứ nói những câu mà chúng tôi không hiểu, cô đi xem thằng bé đi, có lẽ sau khi cô thăm nó thì nó sẽ tỉnh táo một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.