*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện này khiến tôi càng thấy sợ hơn! Chẳng phải thần núi đã chết rồi à? Sao bây giờ vẫn còn sống?
Lúc này, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thần Núi, giống hệt như trước đây, ánh mắt nham hiểm, tóc trên đầu đen như mực, trên người khoác thêm chiếc áo trường bào màu đen, chỉ có giữa cổ lộ ra chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, nhìn qua vô cùng thâm trầm nhưng lại cực kỳ giản dị, gần với dáng vẻ chán nản lúc này của anh ta, phải gọi là siêu tương xứng.
Bây giờ xe chúng tôi đã lái đến vùng ngoại ô, hơn nữa xung quanh không có một bóng người, dưới sự khống chế của Thần Núi, chiếc xe lập tức biến thành một chiếc xe giấy trắng tinh, bởi vì còn đang chạy theo quán tính, không chờ tôi kịp phản ứng, chiếc xe giấy đâm thẳng vào cánh rừng, lúc chiếc xe đâm vào rừng, Thần Núi đã nhanh chóng bay lên trời, để lại một mình tôi lần trong đống giấy trắng bóng đó đâm thẳng về phía trước.
Xương cốt toàn thân tôi bị mấy cục đá lởm nhỏm đó cọ cho đau nhức còn Thần Núi đứng thẳng tắp trước mặt, cúi đầu nhìn tôi năm rạp trên mặt đất, không hề có ý định đưa tay kéo tôi đứng lên.
"Sao anh vẫn còn sống? Bạch Sinh đâu? Anh làm gì Bạch Sinh rồi?" Tôi vừa bò lên từ mặt đất, vừa chất vấn Thần Núi, lúc trước tôi phải Bạch Sinh đi tìm anh ta, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268716/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.