Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi bất chợt cảm thấy rằng, chuyện tôi làm ở đời trước là đúng đắn, đã phạm pháp thì phải giết, nếu như muốn làm một vị thần, đáng nhẽ cần phải từ bỏ hỉ nộ ái ố, nếu không thì có tư cách gì mà làm thần linh!
Ngân Hoa giáo chủ thấy bộ dáng đau lòng muốn chết của tôi lúc này, bèn cười với tôi, rồi nói: "Sao thế, đến giờ mà vẫn còn yêu Liễu Long Đình hả? Cô đừng có quên, tôi với với anh ta đi đến được tới nay và có được tất cả mọi thứ, hoàn toàn là nhờ chúng tôi đã đạp lên thi thể của cô mà bước tới đấy."
Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc này của Ngân Hoa giáo chủ, chắc là cô ta nghĩ rằng, nói những lời này với tôi, sẽ khiến cho tôi đau khổ, muốn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của tôi đây mà.
Tôi lại cứ không để cho cô ta nhìn thấy đấy.
Tôi ngước mắt nhìn Liễu Long Đình, vốn dĩ đã chẳng có được bao nhiêu ấm áp đối với anh ta, bây giờ nghe được loại chân tướng như thế này, tôi càng không có cảm tình gì với Liễu Long Đình, anh ta cố gắng muốn giúp tôi khôi phục địa vị như vậy, là vì muốn bù đắp cho tôi sao? Nếu mà chuyện gì cũng có thể bù đắp, thế giới này đã thiên hạ thái bình từ lâu rồi.
"Đúng rồi, tôi vẫn còn yêu anh ta đấy, như thế nào, cô nhìn không nổi nữa thì hãy tới mà cướp anh ta đi này!" Tôi nắm tay Liễu Long Đình,kìm nén sự căm phẫn cực kỳ lớn trong lòng, nói với Ngân Hoa giáo chủ.
Ngân Hoa giáo chủ tưởng là tôi nghe những lời này xong, tôi sẽ tức giận theo đúng ý cô ta, không ngờ là tôi hoàn toàn chẳng làm theo, cô ta thấy tôi như vậy, tức đến mức liên tục chửi tôi nào là ‘đồ đê tiện, ‘đúng là chết không hết tội các kiểu, cũng không đợi tôi làm gì tiếp theo, đã hỏi Liễu Long Đình ngay, nói với Liễu Long Đình rằng: "Liễu Long Đình, hai người chúng ta cũng có tình cảm qua lại mấy trăm năm rồi, cho dù là lúc trước tôi mượn dùng thân phận của cô ta để lừa anh, nhưng mà giết chết kiếp trước của Bạch Tô, bản thân anh cũng có phần đấy, tôi nói cho anh biết, cô ta mà không lấy lại được trí nhớ về chuyện kiếp trước thì sẽ không thích anh đâu, còn nếu mà lấy lại được rồi, cô ta cũng sẽ không có thất tình lục dục, vậy thì lại càng sẽ không thích anh, còn không bằng anh đi theo tôi, chí ít tôi cũng có bề ngoài giống cô ta, đi theo cạnh bên tôi, sau này, chúng ta bèn mạo danh thân phận kiếp trước của Bạch Tô, nằm giữ toàn bộ Cửu Trọng Thiên!"
Ngân Hoa giáo chủ nói đến là hào hùng, mà Liễu Long Đình thì ngước mắt nhìn Ngân Hoa giáo chủ, thù hận che phủ toàn bộ ánh mắt, một câu cũng không nói, trực tiếp biến ra kiếm của mình, đâm thẳng một kiếm vào ngực của Ngân Hoa giáo chủ: "Từ sau khi tôi biết được cô đang lừa tôi, tôi và cô đã không đội trời chung, hiện tại nhân lúc cô vẫn còn có chút hữu dụng, mau cút cho tôi!"
Liễu Long Đình đi theo Ngân Hoa giáo chủ lâu như vậy, tính đến nay đây có thể là lần đầu tiên nói nặng lời như vậy với Ngân Hoa giáo chủ, mà bởi vì cổ họng Liễu Long Đình gào thét, âm thanh cũng trở nên hơi chút khàn đặc
Chỉ có điều, sau khi Ngân Hoa giáo chủ bị Liễu Long Đình đâm một kiếm như vậy, tuy là có chảy máu, nhưng mà lúc Liễu Long Đình rút kiếm ra, da thịt trên người cô ta lại mọc lại lần nữa, căn bản chẳng hề hấn gì.
Thấy Liễu Long Đình cầm kiếm đâm mình, Ngân Hoa giáo chủ cũng cực kỳ tức giận, cô ta tới đây lần này đoán chừng là để khuyên Liễu Long Đình quy thuận mình, khát vọng đối với quyền lực của anh ta vốn dĩ cao hơn hết thảy, nhưng thấy Liễu Long Đình muốn giết mình, hiểu rằng bây giờ mọi việc không thể nói tiếp được, xoay người thở hổn hển mà đi.
Hư ở đằng sau cô ta, vốn đĩ cũng muốn đi, nhưng lúc cậu ta quay lưng bước ra khỏi cửa, tôi chợt nhớ tới chuyện Kiều Nhi nhờ tôi đưa cho Hư cái nút thắt bình an mà cô bé làm cho cậu ta, vì vậy kêu Hư đứng lại.
Hư dừng chân, xoay người lại nhìn tôi, tưởng là tôi không chịu tin lời cậu ta nói, cười nói với tôi: "Nếu như cô không tin tôi nói, có thể đợi đến lúc về, hỏi Liễu Long Đình thử xem, kêu Liễu Long Đình nói chi tiết mọi chuyện cho cô nghe, cô không biết gì về chuyện mấy trăm năm trước, nhưng mà Liễu Long Đình biết, anh ta và Ngân Hoa giáo chủ là người biết rõ ràng nhất đấy."
Tôi không thèm nghe Hư ở đó mà nói xàm, lấy nút thắt bình an mà Kiều Nhi đưa cho tôi từ trong túi xách ra, đưa cho cậu ta, rồi nói: "Kiều Nhi nhờ tôi cầm tới cho cậu, kêu cậu treo ở trên gương đồng, là cô bé tự tay thắt đó."
Sau khi Hư nhìn thấy nút thắt bình an trong tay tôi, ánh mắt thay đổi ngay tắp lự, nụ cười khựng lại ở trên mặt, giơ tay cầm lấy nút thắt bình an trong tay tôi, mà Ngân Hoa giáo chủ thấy Hư không có đi theo, bèn đi tới, nhìn thấy tôi đưa cho Hư một món đồ nhỏ, tức khắc giật mất nút thắt bình an, nói đây là thứ đồ chơi gì vậy, nói rồi đang tính quăng đi, nhưng ngay khi cô ta sắp ném, Hư giơ tay bóp cổ Ngân Hoa giáo chủ, tay còn lại lấy lại nút thắt bình an, sau đó thả Ngân Hoa ra, khẽ gật đầu với tôi, nói câu cảm ơn, sau đó nhờ tôi chuyển lời cho Kiều Nhi, nói cảm ơn cô bé.
Hư vốn đi theo Ngân Hoa giáo chủ, nhưng Hư vậy mà lại vì một cái nút thắt bình an của Kiều Nhi xém chút nữa là trở mặt với Ngân Hoa giáo chủ, chuyện này chỉ có hai loại nguyên nhân, nếu không phải là vì địa vị của Kiều Nhi trong lòng Hư rất quan trọng, vậy thì chính là vì Ngân Hoa giáo chủ còn không có đủ bản lĩnh khiến cho cậu ta hoàn toàn quy phục, chẳng qua là tại từ trước cậu ta đã phục tùng Thần Núi như vậy, mà Thần Núi lại bị tôi giết chết.
Sau khi Ngân Hoa giáo chủ và Hư rời đi, Liễu Long Đình và tôi cũng cùng nhau trở về, trên đường đi về nhà, Liễu Long Đình gọi Tiên gia có thể nói chuyện ở trong núi xuất hiện, nói với ông ta rằng tên Phật ác kia là do trụ trì biến thành, sau đó lại còn kêu Tiên gia sai các thầy tu trong ngôi chùa này thờ cúng bài vị của tôi, nói là tôi đã tiêu diệt tên Phật ác kia, để cho tôi hít hương khói của trần gian.
Tư chất tâm lý của Liễu Long Đình mạnh mẽ đến mức khiến người ta phải cảm thấy sợ hãi, rõ ràng mới vừa nãy Hư đã nói toàn bộ mọi chuyện cho tôi rồi, nhưng mà anh ta lại không hề thấy áy náy, thậm chí là không có ý định xin lỗi tôi luôn, ung dung làm việc dựa theo kế hoạch, bình tĩnh đến mức khiến tôi cảm thấy anh ta chính là một cổ máy.
Mà trên đường đi trở về, tôi cũng không hỏi Liễu Long Đình lúc trước sao anh ta lại cùng với Ngân Hoa giáo chủ giết chết tôi, bởi vì tôi đã biết kết quả rồi, cũng chẳng cần biết quá trình làm gì nữa, chỉ có điều Ngân Hoa giáo chủ đã cầm đi đôi mắt của tôi, tôi không biết cô ta muốn có mắt của tôi để làm gì.
"Liễu Long Đình, Ngân Hoa giáo chủ muốn lấy đôi mắt của tôi có tác dụng gì, anh có thể nói cho tôi biết hay không?" Tôi bình tĩnh hỏi Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình thấy tôi hỏi anh ta, cũng cực kỳ bình tĩnh mà trả lời tôi rằng mắt của tôi tượng trưng cho Cửu Thiên Đại Đế, trong mắt có các vì sao xoay chuyển, có thể điều khiển được các ngôi sao trên bầu trời, chẳng qua Ngân Hoa giáo chủ chỉ cảm thấy đây là quyền lợi của Cửu Thiên Đại Đế, cho nên đã móc xuống.
Lúc mà Liễu Long Đình nói đến chuyện móc mắt, ánh mắt lần vẻ mặt của anh ta đều không hề thay đổi, tôi nhìn bộ dáng này của anh ta, nghĩ đến chuyện mấy trăm năm trước anh ta cũng phối hợp với Ngân Hoa giáo chủ cùng nhau giết tôi, trong lòng bèn cười khẩy, cho dù anh ta có là Tát Mãn giáo chủ thì thế nào cơ chứ, chẳng phải cũng là dựa vào máu tươi của tôi để mà thượng vị hay sao, hiện tại anh ta vẫn chỉ là một con rắn trắng nhỏ đến cả cơ hội tu luyện thành tiên cũng chả có, mà kiếp trước tôi cũng không có cái gì mà thất tình lục dục, có lẽ việc tôi đưa sáo Phượng Minh cho anh ta, cũng chẳng phải là vì tôi có chút tình ý gì với anh ta đâu, chẳng qua là để anh ta bảo quản cây sáo thay tôi, để cho kiếp này anh ta trả lại cho tôi mà thôi.
Lúc chúng tôi lái xe về đến thành phố, Liễu Long Đình hỏi tôi muốn ăn cái gì? Anh ta đi siêu thị mua cho.
Tôi nói tôi cực kỳ buồn ngủ, muốn ở trong xe ngủ một lát, sau đó nói ra thật nhiều thứ mình muốn ăn, kêu anh ta đi mua đi, tôi ở trong xe đợi anh ta.
Liễu Long Đình cũng không từ chối, trước khi xuống xe, anh ta xoay người về phía tôi, ôm mặt tồi rồi hôn một cái thật mạnh lên trán tôi, sau đó im lặng rất lâu, mới xuống xe, nói rằng một lát nữa
anh ta sẽ trở lại. Liễu Long Đình xoay người đi ra khỏi bãi đậu xe, đến khi tôi thấy anh ta đã đi thật xa không còn nhìn thấy được, nhanh chóng mở cửa xe, vội vàng rời khỏi bãi đậu xe chạy về phía đường cái, hơn nữa còn ở ven đường chặn lại một chiếc taxi, nói với tài xế đi ra sân bay, tôi muốn cách chỗ này thật xa, tôi muốn chạy trốn đến một nơi mà Liễu Long Đình mãi mãi cũng tìm không thấy được.
Tài xế dường như biết là tôi đang trốn chạy, lái xe chạy cực kỳ nhanh, tôi nhìn ra đằng sau thấy bóng dáng Liễu Long Đình vẫn đang đi vào siêu thị mà vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì, bèn thở dài nhẹ nhõm, lại vội vàng lấy điện thoại ra đặt vé máy bay, đồng thời giục tài xế lại lái xe nhanh lên xíu, nếu như bị Liễu Long Đình phát hiện ra, tôi sẽ không đi được nữa.
Có điều ngay khi tôi hối tài xế, tài xế lại xoay người lại, một gương mặt trẻ tuổi đang ngoái đầu nhìn vào tôi, nói với tôi: "Yên tâm đi, Liễu Long Đình sẽ không có đuổi theo cô đâu, anh ta cố ý để cho cô đi đấy."
Gương mặt này, thế mà lại là Bạch Sinh.
Tôi sáp mặt lại gần Bạch Sinh, nói với anh ta rằng chả phải là anh ta đi đuổi bắt phân thân của Thần Núi rồi hay sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Nhưng mà hiện tại tôi cũng không lo được nhiều chuyện như vậy, cho dù Liễu Long Đình có phải cố ý để cho tôi đi hay không, tôi cũng muốn cách anh ta càng xa càng tốt, tốt nhất cứ kêu Bạch Sinh lái xe nhanh lên.
"Cô thật sự muốn chạy trốn như vậy hả? Thù hận lớn đến thế, cô lại không đi báo thù, số mệnh của cô đều đã được trời cao an bài cả rồi, chỉ cần cô vẫn còn sống, cô bắt buộc phải chấp nhận số mệnh của bản thân mình, cô có thể chạy trốn đi đầu được đây?"
Bạch Sinh vừa nói như vậy, đã khiến tôi sực
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.