Tình cảm chưa dứt? Tôi nghe Liễu Long Đình nói thế, họ càng kịch liệt. Đúng là khôi hài quá làm tôi không biết mắng anh ta thế nào, anh ta thể mà cho là tôi còn chưa dứt tình với anh ta co?
Họ xong, tôi quay đầu, nói với Liễu Long Đình: "Liễu Long Đình, anh không thấy anh hỏi câu này nó buồn cười lắm à? Anh nghĩ mình là ai? Tình cảm chứ dứt? Tôi nói anh biết, nếu giờ Vương Hoắng còn sống, tôi thả về sống với Vương Hoảng còn hơn, không thèm ở chung một chỗ với anh. Trong mắt tôi, anh còn không bằng Vương Hoắng, anh cũng không xem lại bộ dáng để tiện hiện giờ của mình đi, chỉ có mấy kẻ ngu ngốc mới bị anh lừa thôi!"
Giờ lời nào khó nghe nhất tôi nói hết, nói cho Liễu Long Đình nghe. Tôi ước gì mình nhìn thấy vẻ thống khổ trên gương mặt anh ta. Nhưng Liễu Long Đình chẳng quan tâm tôi nói cái gì, cứ theo trình tự mà làm, bình tĩnh mười phần bể tôi lên số pha, để tôi ghé cạnh thi thể cô con gái năm đó, môi dần bên tại tôi, khen nói: "Ờ, tôi còn chẳng bằng Vương Hoằng cơ. Tôi thấp hèn lắm. Tôi cho cô xem xem thế nào là kẻ đê tiện, kẻ đê tiện đó tra tấn cô đến mức cô còn thấp hèn hơn anh ta nữa."
Nói xong dùng sức đẩy tôi, thiếu chút nữa tôi ngã lên số pha, Liễu Long Đình ở phía sau túm chặt tóc tôi, không cho tôi chạy thoát.
Tôi không biết mình đắc tội Liễu Long Đình ở điểm nào, nếu biết thì càng đắc tội nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268656/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.