Có lẽ vì Liễu Long Đình là tiên gia của tôi, mà lúc trước tôi từng gặp Âm Quan Âm là yêu ma mà lại yêu con người, cho nên tôi cảm thấy Hồ Tiên quá ý chí sắt đá, nếu không thích thì tại sao trước kia lại tiếp nhận tình yêu của Anh Cô? Nếu không muốn bị dây dưa thì giải trừ quan hệ với Anh Cô chẳng phải tốt hơn hay sao? Không yêu mà còn ở bên nhau, tra tấn lẫn nhau. Nhưng cho dù tôi với Liễu Long Đình ở bên nhau thì chẳng phải không tra tấn lẫn nhau hay sao?
Buổi tối trên núi cũng không có hoạt động gì, Liễu Long Đình bèn mới một gánh hát tới, dựng sân khấu hát hí khúc trong sân nhà họ Liễu, nói là để cảm ơn tôi. Cách sống của tiên gia mặc dù tương tự như con người, nhưng sinh mệnh của họ dài hơn chúng tôi vô số lần, cho nên sự chênh lệch thời gian của họ không dồn dập như chúng tôi. Cho dù là thứ gì đó hoặc là nghệ thuật đã trải qua mấy ngàn năm, họ vẫn dùng thì cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Có điều hôm nay tôi hơi mệt mỏi nên không xem được bao lâu thì về phòng ngủ. Liễu Long Đình cũng chẳng mấy hứng thú với thứ này, lúc tôi về phòng, anh ấy cũng đi cùng tôi. Thực ra tôi cũng không rõ tại sao mình lại nhanh chóng tha thứ cho Liễu Long Đình? Vì yêu ư? Hay là vì sự bất đắc dĩ của kẻ yếu? Chẳng qua bất kể là lý do gì thì anh ấy cũng không thể ngăn cản khát vọng tăng cường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268621/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.