*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện này giống như cọng rơm đè chết lạc đà.
Tôi không thể khống chế được bản thân, hét toáng lên cầm khăn mặt sữa tắm các thứ ném về phía con rắn trắng, sau đó thất kinh mở cửa phòng tắm, thậm chí trượt chân ngã xuống sàn tôi cũng không màng tới cơn đau, điên cuồng chạy vào phòng ngủ khóa trái cửa phòng, trốn trong chăn rơi nước mắt lã chã. Khi bị bầy rắn kia tra tấn tôi không khóc, nhưng khi thấy nguyên hình của Liễu Long Đình, tất cả tủi nhục và sợ hãi đều bùng nổ. Tôi rất sợ hãi, tôi không muốn sống ở đây nữa, tôi muốn rời đi, muốn rời khỏi nơi này, đi đâu cũng được!
Khi toát ra suy nghĩ này, tôi biết mình điên rồi, giống như bệnh tâm thần, nhưng tôi không thể khống chế hành vi và cảm xúc sợ hãi của mình. Khi Liễu Long Đình gõ cửa, trong lòng tôi càng thêm sợ hãi, liên tục kêu anh ấy tránh ra, đừng làm hại tôi, tôi biết tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa...
Liễu Long Đình không hiểu tôi đang nói gì, còn ở bên ngoài tiếp tục gõ cửa: “Bạch Tô, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thì nói với tôi đi, đừng giấu kín trong lòng được không?!
Nghe tiếng kêu của Liễu Long Đình, tôi không tự chủ tưởng tượng ra một con rắn ở bên ngoài, nó đang gõ cửa phòng tôi, muốn xông vào! Tôi sợ hãi đến mức muốn điên, cuồng loạn kêu to:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268581/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.