*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời này có nghĩa là gì? Tôi quay sang nhìn Liễu Long Đình, Liễu Long Đình cũng nhìn tôi, tỏ vẻ anh ấy không hiểu. Giọng nói già nua kia nói xong thì thu hồi tinh nguyên màu đen trong tay Liễu Long Đình, hơn nữa vết thương trên người tôi nhanh chóng lành lặn khi được quầng sáng màu đỏ kia bao phủ, khôi phục lại như ban đầu. Hơn nữa cho dù không phải là làm chuyện ấy với Liễu Long Đình thì gương mặt tôi cũng như tỏa sáng, từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ được thoải mái như lúc này.
Rốt cuộc quầng sáng màu đỏ đó là linh đan diệu dược gì vậy? Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã chữa khỏi vết thương trên người tôi. Cho dù tôi về nhà cho Bạch Tiên chữa trị thì không có một hai tháng cũng sẽ không thể xuống giường. Bạch Tiên tu hành ngàn năm mới có bản lĩnh cải tử hoàn sinh, mà con quái thú trước mặt chúng tôi phải tu hành bao nhiêu năm thì mới có bản lĩnh cứu sống một người sắp chết dễ dàng như vậy?
Sau khi vết thương trên người tôi lành lặn, tôi nhanh chóng xuống khỏi người Liễu Long Đình, quỳ trước mặt quái thú nói cảm ơn nó. Sau đó tôi hỏi nó: “Lúc trước chúng ta quen nhau à? Nghe giọng điệu của ngài thì hình như trước kia chúng ta từng gặp nhau.
Nghe tôi hỏi xong, con quái thú không trả lời tôi, quầng sáng màu đỏ trong đôi mắt cũng biến mất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268580/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.