*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi trong đầu lại có ý thức, dường như tôi nghe thấy giọng Liễu Long Đình đang trò chuyện với Phượng Tố Thiên, tôi chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy Liễu Long Đình và Phượng Tố Thiên đang đứng bên giường tôi. Thấy tôi đã tỉnh lại, vẻ lo lắng trong mắt Liễu Long Đình hơi tan biến.
Thấy tôi mở mắt, Phượng Tố Thiên kích động như đứa trẻ mất cha mẹ tự dưng thấy mẹ mình sống lại, lập tức nhào lên người tôi, đôi mắt phượng đỏ au như đã khóc.
“Bạch Tô, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy rồi! Cô nhìn xem trong người cô có chỗ nào không thoải mái không?"
Tôi thấy Phượng Tổ Thiên đều chôn mặt trước ngực mình, nhất thời muốn đẩy anh ta ra. Nhưng lúc này tôi không có chút sức lực nào, ngay cả muốn nói Phượng Tổ Thiên một câu mà cũng không đủ sức. Mặc dù bây giờ tôi đã mở mắt, nhưng cả người tôi lại không thể nhúc nhích, cứ như thân thể tôi đã chết rồi.
"Tinh khí trong người Bạch Tô sắp bị sát thần hút cạn rồi, cô ấy không có cách nào nói chuyện với anh được đâu." Liễu Long Đình ngồi bên cạnh tôi, bình tĩnh nhắc nhở Phượng Tổ Thiên.
Tinh khí của tôi sắp bị sát thần hút cạn ư? Thứ lúc nãy xông vào người tôi chính là sát thần? Tôi muốn hỏi Phượng Tổ Thiên và Liễu Long Đình xem rốt cuộc tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này tôi không nói được một câu nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268570/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.