*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?" Bạn Vương Hoằng lộ vẻ nôn nóng: "Lãnh đạo cấp trên của chúng tôi đang kêu tôi làm thỏa đáng chuyện này, không thì cả đời này tôi đừng hòng thăng chức nữa."
Nghe người đàn ông nói vậy, Phượng Tổ Thiên lập tức cười trả lời: “Cậu thăng chức hay không thì liên quan gì tới tôi? Chỉ cần đến chiều tối nay, cậu vẫn phải trả đúng 270 triệu đấy nhé.”
Lúc nói câu này, vẻ mặt Phượng Tố Thiên rất vô lại. Tôi thấy anh ta như vậy không nhịn được muốn cười. Nhưng nói gì thì nói, trong ngôi miếu này xuất hiện thứ đáng sợ hay hại người như vậy, nếu bỏ mặc nó thì trong lòng tôi sẽ rất băn khoăn. Thế là tôi quay sang hỏi Liễu Long Đình, hỏi anh ấy chúng tôi có nên quản chuyện này không? Liễu Long Đình nghiêng đầu nhìn tôi, nói: "Tốt nhất là bây giờ chúng ta nên trở về."
“Hả? Trở về ư?” Vất vả lắm sáng sớm mới tới đây một chuyến, bỗng nhiên lại nói muốn trở về, thế thì thật sự không ổn chút nào. Phượng Tổ Thiên nghe Liễu Long Đình nói vậy thì cho rằng Liễu Long Đình đang sợ, bèn nói với Liễu Long Đình là không ngờ anh ấy cũng sợ mấy con tiểu quỷ đó, đã đến rồi, tiền không lấy mà đi làm gì?
Thấy chúng tôi muốn đi, Vương Hoằng cũng nóng ruột, nói đừng như vậy, dù gì đi nữa tôi cũng nhận đơn này rồi, đã nhận mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268569/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.