Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khoan đã!” Tôi kêu Thần Sông. Nếu chỉ vì tôi mà muốn giết một tiên gia thì mạng sống của tiên gia thật không đáng giá. Nếu sau này tôi với Liễu Long Đình gặp phải đối thủ mạnh hơn, đối phương muốn Liễu Long Đình chết thì e rằng lúc đó tôi cũng sẽ hy vọng đối phương sẽ tha cho Liễu Long Đình một con đường sống.
Thấy tôi kêu, Thần Sông thò đầu ra từ dưới sông, nhìn về phía tôi. Tôi cũng mau chóng chạy về phía Thần Sông. Lúc sắp tới bên bờ, Vương Tứ Quý lập tức chỉ vào tôi, kêu to với mẹ hắn ta: "Mẹ nhìn kìa, đó chẳng phải là con tiện nhân Bạch Tô kia hay sao?”
Mẹ hắn ta quay sang nhìn tôi, lại nhìn Thần Sông sau lưng tôi, gương mặt giống đàn ông kia tràn đầy bất mãn: “Hèn chi lại có thứ trong sông đối đầu với chúng ta, không ngờ là vợ con chọc họa."
Nghe mẹ Vương Tứ Quý nói tôi là vợ hắn ta, trong lòng tôi vô cùng bài xích. Phượng Tổ Thiên trong hình thái gà con đứng trên tay tôi, nghe người phụ nữ này chết tới nơi còn không biết sợ thì chửi ầm lên. Tôi cũng lười so đo với người phụ nữ này, bèn nói với Thần Sông: “Ngài Lạc, anh có thể thả Hổ Tiên ra được không? Hổ Tiên cũng chưa từng làm chuyện gì mang tội vạ, nếu vì liên lụy tới nhà Vương Tứ Quý mà bị giết thì tu vi hơn ngàn năm sẽ bị uổng phí."
“Lỡ ta thả con hổ này ra, nó lại giúp nhà họ Vương đuổi giết em thì em làm sao đây?” Thần Sông hỏi tôi. Bây giờ trừ phần đầu, cả người Thần Sông đều ngâm dưới nước, tóc dài trôi nổi trên mặt nước lấp lánh, tóc mai thấm ướt dán sát huyệt thái dương, trông vừa quyến rũ vừa mộng ảo.
“Vậy thì để tôi thu ông ấy đi, tôi thu ông ấy là tiên gia đền thờ của tôi.” Tôi trả lời.
Thấy người đàn ông này trông trung hậu dũng mãnh, Thần Sông còn rất hài lòng, bèn thả tay Hổ Tiên ra. Khi Hổ Tiên thoát khỏi tay Thần Sông, mấy cột máu bị móng tay đâm thủng lập tức phun ra từ trên đầu Hổ Tiên, chẳng trách Hổ Tiên lại biểu lộ vẻ mặt đau đớn khó có thể chịu đựng, thì ra là vì Thần Sông cắm mười cái móng tay vào đầu Hổ Tiên.
"Thần Sông này đúng là vẫn y như trước kia, đừng nhìn ngoại hình xinh đẹp, nhưng làm chuyện gì cũng ác độc vô cùng." Phượng Tổ Thiên ngồi trong lòng bàn tay tôi, thấy Hổ Tiên bị Thần Sông cào thì còn xoi mói Thần Sông.
“Hổ con, ta hỏi mày, đệ tử xuất mã bảo bối của ta muốn thu mày, liệu mày có chịu quy thuận về phe bọn ta không?" Nếu không phải lúc này Thần Sông có gương mặt xinh đẹp thì tôi còn cho rằng là đàn ông nói câu này, giọng điệu ngạo mạnh mạnh mẽ, nghe có vẻ rất tùy ý.
Hai tay Hổ Tiên ôm đầu, quay lại nhìn tôi rồi đi đến bên cạnh tôi, khom lưng tôi: “Mạng của tôi là do cô nương cứu, đương nhiên tôi sẵn lòng quy thuận dưới trướng của cô nương. Có điều tôi cũng là hổ Đông Bắc tu luyện ngàn năm, tự biết năng lực của tôi mặc dù không xứng làm xuất mã tiên của cô, nhưng tôi cũng không cam lòng làm binh mã nghe tiên gia khác sai khiến.
Nếu nhà cô nương còn chưa lập bảo gia tiên thì ta sẵn lòng bảo vệ cả nhà cô nương bình an.”
Bảo gia tiên, tôi làm nghề này bao lâu nay, mặc dù từng gặp không ít xuất mã tiên, nhưng vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với bảo gia tiên. Tôi bèn hỏi Hổ Tiên: “Vậy ông từ xuất mã tiên chuyển sang làm bảo gia tiên, không muốn tu tiên nữa à?"
Mặc dù làm xuất mã tiên sẽ tích phúc nhanh hơn là làm bảo gia tiên, xuất mã tiên cứu người trong thiên hạ, còn bảo gia tiên thì cứu người một nhà. Nếu là tiểu tiên gia vừa tu luyện thành người thì làm bảo gia tiên là cơ hội rèn luyện rất tốt, vừa có thể rèn luyện thực lực, đồng thời cũng ít khi gặp chuyện. Nhưng Hổ Tiên đã là đại tiên tu luyện hai ngàn năm, hơn nữa nhìn từ bề ngoài thì ông ấy bảo dưỡng cũng không tồi, chắc cũng có chút bản lĩnh, không thì mẹ của Vương Tứ Quý cũng sẽ không dám ngang ngược như vậy.
Mẹ Vương Tử Quý vốn định bỏ qua Hổ Tiên để bảo vệ mình với con trai, nhưng không ngờ bây giờ Thần Sông lại thả Hổ Tiên, còn Hổ Tiên thì muốn quy thuận phe tôi, nhất thời thiếu kiên nhẫn, đi về phía tôi chất vẫn: “Bạch Tô, cô có ý gì hả? Thì ra cô dụ dỗ tôi tới đây là vì thèm muốn Hổ Tiên của tôi hả?" Nói rồi, bà ta giơ tay kéo Hổ Tiên: “Đại tiên, chúng ta đừng trúng kế, con đàn bà này cố ý gài bẫy chúng ta, ngài đừng trúng bẫy của cô ta!"
Nghe vậy, Hổ Tiên quay sang nhìn bà ta, đôi mắt sáng ngời mang theo chút giận dữ, nói thẳng: “Cho dù là cái bẫy thì bà cũng vì chính mình và con trai bà mà đưa ta cho Thần Sông! Ngàn năm trước tổ tiên của bà có ơn với ta, cắt một miếng thịt đùi cho ta ăn khi ta đang đói khát nhất, cứu mạng ta một lần. Ta đã hứa hẹn sẽ đền đáp ông ấy, làm tiên gia mười đời con nhà cô. Ân tình này nay đã đến hồi cuối, từ nay không còn liên quan."
Hổ Tiên nói rất quyết tuyệt. Không hiểu sao nghe xong câu này, tôi cứ cảm thấy ông ấy làm xuất mã tiên thật sự bất đắc dĩ. Ngàn nằm trước Hổ Tiên đã đi theo nhà Vương Tứ Quý, ân tình một miếng thịt đổi lấy hơn một ngàn năm trói buộc.
Thấy Hổ Tiên đã hạ quyết tâm, mẹ Vương Tử Quý lập tức chỉ vào mũi Hổ Tiên mắng chửi: “Đồ vong ơn bội nghĩa! Nếu không phải ngàn năm trước tổ tiên của tôi đã cứu ông, cắt thịt đùi cho ông ăn thì bây giờ ông đã sớm chết rồi!"
Thấy mẹ Vương Tứ Quý ngang ngược muốn cãi cọ, Thần Sông không kiên nhẫn, bỗng giơ đuôi đập lên bờ một phát, nhất thời một cơn sóng nước đổ ập lên đầu hai mẹ con. Sóng nước rất mạnh, đẩy hai mẹ con ngã xuống đất, trên người ướt nhẹp.
Chúng tôi cũng không quan tâm hai người này. Dù gì Thần Sông cũng là thần chính quy, không có khả năng vô duyên vô cớ giết người. Hổ Tiên cũng đã tiếp nhận lời tôi, tiếp tục nói với tôi: “Tôi không muốn tu tiên, bởi vì tu tiên thành chính quả thì cũng phải bị quản giáo gò bó, tôi chỉ muốn một ngày nào đó có thể trả hết ân tình, trở về rừng sâu, đi tìm những người anh chị em ngày xưa của tôi.”
"Vậy thì ông đi đi. Tôi không cần ông làm bảo gia tiên của tôi. Ông muốn làm gì thì làm đi, ông được tự do rồi."
Nghe tôi nói vậy, Hổ Tiên kinh ngạc nhìn tôi, vẻ mặt hơi khó tin: “Chẳng lẽ cô không cần tôi báo đáp sao?"
Tôi lắc đầu, nói không cần.
"Nhưng mà..." Khi Hổ Tiên còn muốn nói thêm thì Thần Sông đã bước lên bờ với quần áo ướt đẫm, ôm eo tôi khó chịu nói với Hổ Tiên: “Kêu mày đi thì mày đi đi, đâu ra lắm lời nói nhảm thế hả?" Nói rồi, cô ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy quyến rũ, gương mặt dán sát vào mặt tôi, ngay cả giọng nói cũng trở nên nũng nịu: “Em xem ta bị ướt hết rồi nè, em mau đuổi con hổ này đi, dẫn ta về nhà em thay một bộ đồ mới.”
Thần Sông đích thân đuổi Hổ Tiên đi, Hổ Tiên vui vẻ ra mặt, nhanh chóng ôm quyền với tôi, nói: “Đại ân đại đức của cô nương, cả đời tôi sẽ không quên. Hôm nay xin tạm biệt cô, hy vọng sau này ta còn có thể gặp lại cô nương”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.