Trời vừa sáng, gió sớm đã thấm mưa, Tích Thiện Tự ẩn sâu dưới lớp mây đen.
Các quan viên che dù leo lên núi trong bùn lầy, lớp áo bào bị bùn lầy làm dính bẩn. Sáng sớm bọn họ đã thở hồng hộc đội mưa leo núi trong mưa vào để tới tìm Thiếu Khanh Đại Lý Tự, truyền chỉ thị của Đại Lý Tự Khanh bảo Thiếu Khanh xuống núi.
Đường núi cong queo ngoằn nghoèo, phóng tầm mắt nhìn quanh là núi non trùng điệp trải dài, núi xanh bát ngát. Làn mây xám xịt ép những ngọn cây cao chót vót xuống, trông có vẻ hơi u ám.
Một vị quan viên quay lại nói đùa với những người khác: "Nếu mưa càng lớn, mọi người đều bị mắc kẹt ở trên núi không ra ngoài được nữa, chẳng phải Tích Thiện Tự sẽ giống như một hòn đảo biệt lập hay sao? Nếu ở đây có kẻ địch...."
Vị quan viên ở phía sau nặng nề ho khan.
Vị quan viên đang đùa giỡn định thần lại, trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng sửa chữa nói: "Nhưng Thiếu Khanh sẽ trở về với chúng ta mà, mọi chuyện ở đây cứ giao cho phủ Kinh Triệu là được. Bọn họ đứng về phía Thái tử nên còn đang cần gấp chiến tích. Bình thường Chính Khanh cà lơ phất phơ, thế nhưng lần này lại không hồ đồ chút nào—— Đại Lý Tự chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn họ nữa."
Khi một đoàn người như vậy lên núi, bầu không khí trong Tích Thiện Tự trở nên ảm đạm và căng thẳng vì liên tục xảy ra nhiều sự cố.
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-bich/2910016/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.