Ôn Noãn nghe mà hoảng hốt.
A…
Thì ra mấy ngày trước Hoắc Minh đi Hồng Kông, cô cũng không biết. Là do quan hệ của bọn họ đã không tốt hay do bận quá, đến một câu anh cũng không nói…
Ôn Noãn nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô nói thẳng với Bạch Vi: “Đây là chuyện giữa tớ và anh ấy, anh ấy muốn ở bên ai hoặc muốn làm người thứ ba thì tớ ngăn cản làm gì?”
Bạch Vi nghe xong liền sững sờ.
Một lúc lâu sau cô ấy mới nói: “Mẹ kiếp! Ôn Noãn, cậu giác ngộ rồi!”
Ôn Noãn còn có thể nói đùa: “Là do luật sư Hoắc tự mình dạy ra ấy thôi!”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn ngồi thẫn thờ một hồi lâu.
Làm sao có thể thật sự không quan tâm được?
Sao có thể đây!
Rốt cuộc cô và anh đã trải qua một khoảng thời gian nồng nhiệt với nhau, hơn nữa cô cũng được anh cưng chiều!
Dù thế nào đi nữa… Cô thích anh!
Ôn Noãn bình tĩnh lại, đang định khởi động xe thì Hoắc Minh gọi điện tới.
Ôn Noãn bắt máy, giọng điệu vẫn dịu dàng.
“Hoắc Minh…”
Ở đầu dây bên kia, Hoắc Minh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô vẫn có phần ngơ ngác.
Giờ anh chợt nhớ ra, hình như đã gần một tuần anh không gặp cô, buổi tối khi anh về thì cô đã ngủ, đến lúc anh rời đi thì cô chưa thức dậy…
Giọng Hoắc Minh hơi khàn khàn: “Đang ở đâu?”
“Đang chuẩn bị về nhà.”
Hoắc Minh giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3363369/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.