Trong thang máy.
Hai mẹ con họ ở riêng với nhau, bà Hoắc nói những lời thật lòng.
“Hoắc Minh, nhìn thấy con ổn định mẹ rất vui! Nhà của chúng ta không cần phải kết hôn để thêu hoa trên gấm, mẹ chỉ mong con sống hạnh phúc. Ôn Noãn là một cô gái tốt, mẹ thấy rõ con bé rất thích con… Con cũng nên chiều con bé một chút, dù sao con cũng lớn hơn con bé bốn tuổi!”
(*): Khiến cho sự vật, sự việc càng đẹp hơn.
Yết hầu Hoắc Minh lăn lộn.
Anh khẽ dạ.
Lúc bà Hứa sắp lên xe, bà quay đầu lại.
Bà do dự một chút nói: “Hoắc Minh, Kiều An đã trở về!”
Thân thể Hoắc Minh cứng đờ.
Kiều An… đã trở về!?
Đôi mắt đẹp của bà Hoắc mang theo một chút lo lắng: “Nghe chú Kiều con nói cô ấy đã qua tuổi ham vui, hiện tại đang đính hôn, đối phương là một ông trùm trong giới giải trí. Hoắc Minh, mẹ biết thời gian qua con không thể quên được, nhưng đó là chuyện của tuổi trẻ, sau ngần ấy năm cũng nên buông bỏ! Ôn Noãn là một cô gái tốt, con đừng làm tổn thương trái tim con bé.”
Hoắc Minh nắm chặt ngón tay, rồi sau đó thả lỏng.
Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười lạnh nhạt: “Mẹ yên tâm, con biết ạ.”
“Chỉ sợ con sẽ như xe bị tuột xích!” Bà Hoắc lo lắng: “Dáng vẻ xinh đẹp, tính tình tốt, lại tuổi Mèo, cầm đèn lồng khắp nơi cũng không thấy được… Hoắc Minh, nếu con để mất con bé, mỗi ngày mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3361868/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.